Tặng cho ta rất nhiều quần áo đẹp hơn quần áo của ta sao?
Ta nghe hắn nói vừa cảm thấy vui sướng lại có chút giận dữ.
Ta cố ý giãy tay hắn ra, hơi giận dỗi: “Ý của ngươi là chê ta bây giờ ăn mặc xấu xí đúng không?” Ta nói thế nhưng không tự chủ được lại cúi đầu liếc nhìn quần áo trên người mình, quả thật, ta đứng bên cạnh hắn, quả là một trời một vực. Điều này khiến lòng ta không khỏi cảm thấy tủi hờn.
“Không, không phải. Tang Tử, không phải. Ngươi hãy nghe ta nói…”
“Câm miệng!”
Mặt hắn nhuốm vẻ sợ hãi, vội vã muốn giải thích, thế nhưng, lại bị ta vô tình cắt ngang: “Sau này không được gọi ta là Tang Tử!” Hắn gọi ta là Tang Tử, sẽ làm cho ta nhớ tới điệu bộ của Thiên Phi lúc gọi tên của ta, lúc nào cũng đầy sự châm biếm và khinh thường.
Hắn ngẩn ngơ, trong đáy mắt lại hiện lên một đốm sáng rực rỡ, sau đó lại cười cười, mở miệng nói: “Nếu vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Tam nhi.”
Tam nhi?
Từ trước đến nay chưa có ai gọi ta như vậy. Ta nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng gật đầu.
“Vậy ta gọi ngươi là Khanh Hằng!”
“Ừ!” Hắn gật đầu lia lịa.
Con nít rốt cuộc cũng vẫn là con nít, những điều lo lắng kéo đến nhanh mà đi cũng lẹ. Ta đưa tay về phía hắn, nghiêng đầu cười: “Đi chơi không?”
“Ừ!” Hắn gật đầu đưa tay qua cho ta, đúng lúc những ngón tay của hắn sắp chạm vào tay ta, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân liên tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-nu-den-hoang-hau-phi-tu-bat-thien/188197/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.