Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Ngay thời khắc đó, hai chân ta giống như bị đóng đinh cứng ngắc tại chỗ, muốn nhấc chân chạy cũng không nhúc nhích nổi.
Đúng lúc này, có một bàn tay đưa đến trước mặt ta, nắm lấy cổ tay của ta, quát khẽ: “Ngươi bị ngốc à? Còn không chạy mau!” Ta còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đã bị người đó kéo chạy cuồng cả chân.
Ta quên cả giãy giụa, quên cả kêu la, ta chỉ nghĩ đơn giản nếu như bị cha ta phát hiện không biết sẽ thê thảm đến mức nào.
Không biết bị hắn kéo chạy đi được bao lâu, mãi cho đến khi cả hai dừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hai người thở hổn hển.
“Ngươi thật là ngốc, lúc nghe trộm người lớn nói chuyện, phải nhanh nhạy một chút chứ!” Giọng nói giận dữ vang lên bên tai ta nhưng lại mang theo cả ý cười trong đó.
Lúc này ta mới nhìn rõ, người đang đứng trước mặt ta chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc, cùng lắm chỉ hơn ta một hai tuổi mà thôi. Ánh mắt của hắn sáng lấp lánh, hai má đỏ bừng. Thấy ta không nói lời nào, hắn lại nói: “Lúc cha ta và người khác đóng kín cửa nói chuyện, ta cũng thường hay nghe trộm vậy đó. Mãi đến khi bị cha ta bắt được một lần, bị đánh một trận thật là đau! Nhưng mà, sau lần đó ta cũng khôn ra rồi, không bao giờ bị cha ta tóm được lần nào nữa, ha ha!” Hắn vừa nói xong liền cười phá lên, dáng vẻ rất là đắc ý.
Ta bị hắn lôi cuốn, cảm giác hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-nu-den-hoang-hau-phi-tu-bat-thien/188196/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.