*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong nháy mắt, mọi âm thanh đều lắng xuống, chỉ còn ánh kiếm sáng loáng cùng tua kiếm xinh đẹp, chợt nhoáng lên, vụt qua trong đất trời. Phía sau của nàng, một “Bức tranh hoàng kim phú quý” [1] thật lớn xuất hiện giữa trời. Dùng cách cắt giấy, lấy kiếm pháp hỗ trợ, vẽ ra một bức tranh thật hoàn chỉnh. “Hay!” Hạ Hầu Tử Khâm không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong phút chốc mọi người cùng bàn tán sôi nổi hẳn lên. Tất cả đều thán phục. Diêu thục nghi từ từ đứng dậy, cầm trường kiếm trong tay giao cho bên cạnh cung nữ xong mới ngoái đầu nhìn lại cười nói: “Năm nay tuyết rơi rất lâu nhưng lại rơi đúng lúc, báo hiệu cho một năm tốt lành, hai mùa lúa trổ bông, đến mùa thu hoạch nhất định sẽ sung túc, dồi dào. Năm sau nhất định là một mùa thu hoạch bội thu. Thần thiếp lấy bức tranh ‘Hoàng kim phú quý’ này dâng lên đưa cho Hoàng thượng và Thái hậu, cầu chúc thiên triều năm sau, nhất định được mùa lúa gạo, thiên hạ thái bình, ban ơn cho bách tính!” Bút tích làm người ta thán phục, lời nói làm cho người ta vui vẻ. Không người nào có thể mang lại niềm vui cho Thái hậu bằng Diêu thục nghi. Chỉ cần dăm ba câu, đã có thể dễ dàng đẩy hoàng gia lên một tầng cao hơn, Diêu thục nghi, thật là lợi hại. Trước đây ta đã quá coi thường nàng rồi. Quả nhiên, Thái hậu cười vô cùng rạng rỡ, ngoắc tay nói: “Nào đến đây, qua bên cạnh ai gia. Hoàng thượng, người nói gì đi, ai gia rất thích nàng!” Diêu thục nghi cười mừng rỡ bước lên, cung nhân vội vàng đặt thêm ghế ngồi bên cạnh Thái hậu. Chúng phi tần được nước lại vội vã bảy miệng tám lưỡi nịnh hót không ngừng. Thái hậu lại nói: “Không ngờ Diêu thục nghi trưởng thành ở chốn khuê phòng, cũng quan tâm đến việc thiên hạ như thế. Còn có thể đem câu ‘Nước có thể đỡ thuyền, cũng có thể lật thuyền’ (*) ghi nhớ trong lòng. Ai gia thấy rất đáng ban thưởng!” *Nguyên bản: 水所以載舟, 亦所以覆舟: Thủy sở dĩ tái chu, diệc sở dĩ phúc chu – ý nói về lòng dân. Hạ Hầu Tử Khâm gật đầu cười nói: “Hôm nay, Thuần nhi đã làm trẫm được mở rộng tầm mắt, thưởng, đương nhiên phải ban thưởng! Mùa màng bội thu, nói hay lắm!” Hắn cúi đầu tháo miếng ngọc bội bên hông xuống, đưa cho Diêu thục nghi, “Ngọc bội này là lễ vật mẫu hậu tặng trẫm vào sinh nhật năm trước, hôm nay trẫm ban nó cho nàng.” Diêu thục nghi nhận được long sủng mà vô cùng kinh ngạc, vội đứng dậy tạ ơn. Lại nghe hắn nói: “Nhưng trẫm cảm thấy còn chưa đủ.” Ta giật mình nhìn hắn, hắn nghiêm nghị mở miệng: “Kể từ hôm nay, Thuần nhi là chiêu nghi của trẫm.” Chiêu nghi… Hắn phong cho nàng đứng đầu cửu tần, chỉ cách phi có một bước. “Thần thiếp, tạ long ân Hoàng thượng!” Diêu thục nghi mừng rỡ quỳ xuống, trên mặt của nàng ta, tràn ngập sự vui mừng. ——— ————– [1] Bức tranh lá vàng mùa thu. Diêu thục nghi múa kiếm vẽ lên chiếc bình phong màu vàng tạo nên một bức tranh lá vàng mùa thu rất đẹp. Trường hợp này có 2 ý nghĩa: Một là cảnh lá mùa thu rơi rụng vàng rực rất đẹp, hai là chỉ mùa màng bội thu (mùa thu là mùa thu hoạch, lúa mì khi chín là cả cánh đồng màu vàng rực),chỉ sự phú quý, mạnh giàu trải khắp non sông đất nước. Chính là bức tranh này, ở Việt Nam nó được gọi với tên “Con đường lá vàng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]