🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegramhttps://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ta nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm cúi đầu nói: “Phi nhi nếu như mệt mỏi thì phải nói, trẫm phái người đưa nàng về.”
Ngoái đầu nhìn lại, thấy Thiên Phi mỉm cười lắc đầu: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp không sao đâu.” Sắc mặt của nàng ta không tốt lắm. Điệu bộ dịu dàng yếu ớt, thật khiến người ta phát ghét.
Bởi vì là gia yến, người tham gia cũng bớt vài phần câu nệ.
Hạ Hầu Tử Khâm phấn chấn, uống không ít rượu.
Trong phòng bố trí nhiều lò sưởi, nhưng ngồi lặng lẽ cũng bất giác thấy lạnh. Ta cẩn thận quan sát hắn, sắc mặt hắn ửng đỏ, không biết do tác dụng của rượu, hay là bởi hơi ấm tỏa lan.
Thái hậu cười nói: “Năm nay ai gia rất hài lòng, rốt cuộc cũng có người vì Hoàng thượng mang con nối dõi. Các ngươi, mỗi một người đều phải cố gắng, vì hoàng gia khai chi tán diệp mới được!”
Thái hậu nói xong phía dưới các phi tần đều đỏ mặt. Diêu thục nghi khẽ cười, che mặt mở miệng: “Thái hậu, người giễu cợt chúng thần thiếp rồi.” Ánh mắt của nàng, lẳng lặng nhìn về phía hắn.
Nghe Hạ Hầu Tử Khâm cười nói: “Thuần nhi chẳng lẽ không muốn?”
“Hoàng thượng!” Nàng cúi đầu e thẹn, dáng vẻ như một tiểu cô nương.
Thiên Phi trên mặt có phần mất hứng, nhưng không lên tiếng.
Hôm nay, ta cảm thấy nàng có chút kỳ lạ khó hiểu.
Ta mơ hồ không rõ, nàng rốt cuộc do mang thai nên thân thể khó chịu hay là giả bộ. Hạ Hầu Tử Khâm thỉnh thoảng quay lại quan tâm hỏi han, nàng lại luôn nói không sao.
Sau khi mọi người ăn đã sắp xong, Thái hậu mới vừa cười vừa nói: “Vẫn theo lệ cũ đi, mọi người vui vẻ náo nhiệt, khiến cho ai gia cũng hài lòng vui vẻ. Diêu thục nghi.” Bà bỗng nhiên nhìn nữ tử đối diện.
Diêu thục nghi ngước mắt lên, sắc đỏ ửng trên mặt nàng còn chưa dịu xuống. Nàng ho khan một tiếng, mở miệng: “Năm rồi đều là thần thiếp chuẩn bị, nhưng năm nay có Đàn phi nương nương, thần thiếp đứng ra chủ trì sợ là không tốt lắm.”
Ta khẽ giật mình, mọi việc trong đêm giao thừa ta chưa bao giờ đảm nhiệm cũng như trải qua, rốt cuộc ta phải chủ trì như thế nào đây?
May là, người ngồi ở vị trí cao nhất kia đã mở miệng: “Đàn phi tuy thân phận cao, nhưng kinh nghiệm lại không bằng Thuần nhi, theo như trẫm thấy vẫn là nàng chủ trì đi.”
Ta nhìn hắn, hắn lại chỉ nhàn nhạt cười với ta.
Diêu thục nghi không tỏ vẻ gì, vẫn cười như cũ: “Hoàng thượng và Thái hậu đều làm khó thần thiếp. Hàng năm đều muốn đổi mới, thần thiếp không có bản lĩnh cao như vậy đâu. Như vậy đi, không bằng năm nay ai hiếu thảo muốn làm cho Thái hậu hài lòng, thì tự mình lên, có được không ạ? Cũng coi như chúng thần thiếp tự bêu xấu bản thân đi.”
Quả nhiên là nữ tử thông minh. Như vậy không làm phật ý Thái hậu, lại giữ mặt mũi cho ta. Nàng dù không thích ta, nhưng xét đi xét lại thì thân phận ta vẫn cao hơn so với nàng, nàng rất thức thời.
Thái hậu vừa cắn một miếng bánh hạnh đào nhỏ, nghe nàng nói như thế, liền cười nói: “Vậy là ngươi muốn nói cho ai gia biết, ngươi đã chuẩn bị sẵn một sự ngạc nhiên cho ai gia?”
Nàng đứng dậy, mím môi cười: “Thần thiếp tự bêu xấu trước vậy.” Nàng nói, có chút kích động. Ngay sau đó hai thái giám nâng một tấm bình phong tiến vào, cẩn thận từng li từng tí đặt tại cửa.
Bình phong màu vàng, trên mặt trơn nhẵn.
Mặt tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, Hạ Hầu Tử Khâm nheo nheo hai mắt hứng thú nhìn.
Diêu thục nghi chậm rãi tiến lên, một cung nữ cung kính dâng lên một thanh kiếm. Nàng dùng một tay tiếp nhận, bàn tay trắng nõn phất lên một cái, rút kiếm ra khỏi vỏ, bước chân nhẹ nhàng di chuyển liên tục, thân thể uyển chuyển bay lên.
Trong không khí, tiếng múa kiếm vun vút không ngừng vang lên trộn lẫn vào nhau, thêm dáng người nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, đẹp không lời nào tả xiết.
Ta đột nhiên nghĩ ra một điểm.
Diêu thục nghi xuất thân nhà tướng, cha và anh đều là các tướng lĩnh không ai địch nổi trên sa trường. Mà Diêu gia, hiển nhiên nắm binh quyền trong tay.
Ta quả thật đã quên mất điểm này.
Vì thế, địa vị phi tần cao nhất của nàng ta trong ba năm qua, vẫn chỉ là Thục nghi. E rằng Hạ Hầu Tử Khâm hy vọng có được thế lực của Diêu gia, mới sủng ái, không bỏ bê nàng ta. Ánh mắt bất chợt nhìn về phía Thiên Phi, nàng ta là người của đại học sĩ, Thái hậu thừa dịp Thiên Phi có thai đem phong thành Vinh phi, thì ra cũng có nguyên nhân.
Bàn tay chợt nắm chặt lại, thảo nào khi Hạ Hầu Tử Khâm phong ta làm phi Thái hậu không hề ra mặt can thiệp, chỉ vì, sau lưng ta, không có chỗ dựa. Chỉ cần ta không dòm ngó ngôi vị Hoàng hậu, bất cứ ai cũng không để ý đến ta.
Ta hơi thẫn thờ, chỉ nghe mọi người khẽ hô một tiếng, bóng dáng người nữ tử trước mặt bay nhoáng lên. Ta nhìn chăm chú, thấy mũi kiếm của nàng ta xẹt thật nhanh qua tấm bình phong nơi cửa.
Lưỡi kiếm kéo xuống thật dài, nàng ta không chần chừ, động tác trên tay càng trở nên nhanh hơn, thắt lưng bằng lụa màu vàng bay lên khiến ánh mắt mọi người mê mẩn. Khóe miệng nàng ta mỉm cười, vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển, xoay mấy vòng rồi quay về, mũi chân đã chạm tới mặt đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.