Trên xe ngựa Trịnh Cảnh Hiên không biết vì sao nhìn có vẻ mệt mỏi tựa đầu vào thành xe ngựa ngủ thiếp đi. Trân Châu thì bồn chồn không thôi bởi lẽ đây là lần đầu tiên y về nhà sau khi đã trở thành một tiểu quan của Vạn Hoa lâu.
Vân Nghê thì ngồi ở ghế giữa, bên trái là Trịnh Cảnh Hiên, bên phải là Trân Châu đang bồn chồn lo lắng. Cô kệ bọn họ ngồi ăn chút điểm tâm mà Trân Châu mang theo.
"Chít..."
"Hử? "
"A chuột nhỏ"
"Chuột nhỏ? "
"Tiểu ma ma đây là chuột nhỏ nô gia đã nhặt được"
"Nhặt được? "
"Dạ, ban nãy khi nô gia đi chuẩn bị đồ lúc đi thì thấy bình thường nhưng khi quay lại phòng của ma ma thì cảm giác hơi nặng nặng ở phần tay áo, ngó xuống xem thì thấy nó đang bám treo lủng lẳng ở đó từ khi nào rồi"
"... Pipi qua đây đi"
"chít"
Pipi rời khỏi vòng tay mềm mại ấm áp đầy mùi bánh thơm của Trân Châu mà về lại đôi bàn tay ác ma của Vân Nghê.
"Tiểu ma ma đây là.... "
"Nó tên Pipi là sủng thú của ta"
"Ồ ra là vậy bảo sao nô gia cảm thấy có mùi của tiểu ma ma trên người nó"
Trân Châu nói xong cười gượng rồi là cúi mặt xuống lo lắng. Vân Nghê ôm Pipi trong vong tay thì thầm hỏi nó.
"Nè nhóc chuột ban nãy nhóc đã đi đâu vậy? Làm chị đây tìm mờ cả mắt"
"Điêu vừa thôi cô còn đang bận ngắm trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/2892260/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.