Trịnh Cảnh Hiên đã vào đó được một lúc lâu rồi, Vân Nghê vẫn thủy chung đứng ở ngoài chờ y quay trở ra, Mẫn Nhi cũng chẳng hiểu sao mà không khuyên nhủ gì cô mà lại chịu đứng yên ở bên cạnh im lặng chờ đợi cùng tiểu thư nhà mình.
“Yo? Vị tiểu thư nào đây? Sao lại đứng ở đây chịu nắng vậy? Ta nói nhé vị tiểu thư đây có phạm tội có bị phạt thì cũng đứng né né cái đường ra, có mỗi hai người mà đứng chắn cả cái sân rồng rồi. Người thì có một chút mà đứng chắn cả cái đường không muốn cho ai đi hả? Mà ta là lần đầu thấy có người chịu phạt mà còn đeo khăn che mặt đó. Sao vậy? Sợ bị mọi người cười chê sao? Hay sợ bị đen?”
“Vị tiểu thư đây chú ý một chút, không phải do chúng ta chắn hết đường không cho ai đi, mà là do thân hình hai người cộng lại to quá, nên mới không đi được. Cả cái sân rồng to như vậy, cho dù có thêm trăm người nữa như hai người bọn ta cũng không thể đọ lại được với thể trọng của vị tiểu thư đây. Hơn nữa cô có thấy ai bị phạt mà được mặc y phục đẹp, được ở trước sân rồng đứng chứ không phải quỳ không? Tất nhiên là không rồi đúng không. Vì vậy chắc chắn không phải tiểu thư nhà ta bị phạt, còn vì sao đứng đây thì hai vị tiểu thư đây cũng không nhất thiết phải biết”
Mẫn Nhi vốn đang ngoan ngoãn đứng chờ cùng Vân Nghê, đang lúc cảm thấy buồn chán không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/2892159/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.