"Về ư?"
Cảnh Thâm mím môi nhìn vào trong gian hàng, hắn gật đầu chắc nịch: "Đúng."
Hạ Ý nghiêng đầu, nàng nắm chặt tay áo không biết nên nói gì cho phải, đang vui vẻ với nhau mà hắn phải về nhà sao? Nếu như nàng có thể...
"Hai đứa đứng ngẩn ra đấy làm gì vậy?" Giọng nói của Hạ tiên sinh vang lên, trên tay ông xách theo một bó than.
Hạ Ý bừng tỉnh, nàng nhíu mày trả lời: "Hình như Cảnh Thâm sắp phải về rồi ạ."
"Gì cơ?" Hạ tiên sinh ngạc nhiên quay đầu nhìn Cảnh Thâm.
Lúc này chàng thiếu niên vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khôn tả, hắn cất lời giải thích trước ánh nhìn tò mò của ông: "Cháu mới thấy người đưa cháu đến Nhược Lựu hôm ấy, có lẽ cháu sắp được về rồi."
"Ồ? Sao ta không biết nhỉ..." Câu sau ông nói rất nhỏ, đến mức Cảnh Thâm chỉ nghe rõ chữ Ồ đầu tiên.
Trước giờ tiên sinh nói chuyện ngắn gọn, chữ Ồ này của ông khiến Cảnh Thâm chẳng biết ông đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn lờ mờ nhận ra hình như ông đang cười thì phải.
Tiên sinh đang vui sao? Nghe chuyện hắn sắp về mà ông vui ấy hả? Hắn không được chào đón đến mức ấy ư? Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, hắn nhớ lại cách hành xử của bản thân những ngày qua... Ngoại trừ việc đánh nhau với bọn trẻ vào ngày thứ hai đến thì lúc nào hắn cũng ngoan ngoãn cơ mà, hắn còn chưa nghe lời ông già ở nhà đến mức đó luôn ấy chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thoi-diem-vien/2518504/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.