Uân Đình đang bị người theo dõi?
Đúng.
Chắc chắn là....
Có một người đang nhìn cậu.
Nhìn với ánh mắt bất thiện...
Đó là ánh mắt vô cùng bén nhọn, đâm vào da thịt người cơ hồ hơi hơi đau đớn.
Đó là ánh mắt kẻ đi săn đang mắt lạnh nhìn con mồi từng bước từng bước đi về phía tử vong.
Bình tĩnh mà hưng phấn, vặn vẹo thành sự quỷ dị mỏng manh vi diệu.
Uân Đình biết, hiện tại mình chính là con mồi ấy.....
Thân là cảnh sát, cũng không phải không có ít kẻ thù. Điều này cậu hiểu, nhưng mà không phải thực sự có kẻ tìm cậu trả thù chứ?.
Lại nói...
Ánh mắt như vậy, trong một tuần này, cậu đã cảm thấy bảy lần rồi.
Không nhiều không ít, vừa đúng bảy lần.
Mỗi lần đều là lúc mặt trời lặn, mỗi lần đều là lúc cậu tan ca ngày trở về, mỗi lần đều là lúc cậu đứng ở trước gương tủ quần áo, mỗi lần tầm mắt kia đều là từ ngoài cửa sổ phóng tới.
Nơi này là tầng mười.
Cậu cũng không có lập tức quay đầu lại.
Cậu chỉ là vững vàng, im lặng, điều chỉnh hô hấp của mình.
Cậu đảo mắt nhìn bốn phía phạm vi tầm mắt có thể đạt được.
Đây là nơi ở của cậu và Tứ Thiên, mỗi một loại đồ vật đều là chính tay cậu lắp đặt.
Bên cạnh màn hình máy tính là chồng sách hình sự của Tứ Thiên, bên tay trái cậu là tủ quần áo, tay nắm tủ là đồng nguyên chất trăm gram đúc thành.
Hô hấp của Uân Đình dần dần rất dài rất sâu.
Đúng vậy, đây là nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-uan-dinh/24197/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.