Bình minh.
Những làn nắng màu trắng chiếu vào gian phòng nhỏ. Trên chiếc giường kết từ những đóa hoa trắng, Zapihha và Huệ Nha đang nằm ngủ bên nhau, hai người nằm nghiêng và xoay mặt vào nhau.
Khi Zapihha thức giấc, điều đầu tiên anh thấy là khuôn mặt của Huệ Nha. Và nàng cũng vừa thức giấc ngay lúc ấy, đôi mắt đỏ - bạc của nàng mở ra và nhìn vào đôi mắt nâu nhạt của anh. Anh mỉm cười, và nàng cũng mỉm cười.
Rồi anh chợt thấy một dòng chảy ấm đang lăn trên khuôn mặt mình, hình như là nước mắt.
"Sao anh lại khóc?" Nàng hỏi.
"Anh... hạnh phúc vì mỗi sáng thức dậy lại được nhìn thấy em." Anh đáp.
"Vậy em sẽ mãi ở bên anh."
"Thật nhé?"
"Vâng."
Bàn tay của hai người đưa ra và đan vào nhau thật chặt.
Những làn nắng đang chuyển sang màu tím nhạt, rồi đậm hơn một chút, rồi lại trở nên trong suốt. Vách tường hoa đang tự động giãn ra, để lộ cả một khoảng trống lớn trông ra hồ nước. Họ cùng ngồi dậy và ngắm bình minh lên trên khắp thung lũng.
Trước mắt họ rợp một màu xanh.
Màu xanh mơn man của thảm cỏ, màu xanh ngát của những tán lá, xanh rì của rừng cây. Thung lũng đã lấy lại vẻ tươi xanh trong nắng mai, những bông tuyết đang tan đi trên không trung, và mặt hồ lấp lánh những tia sáng ấm áp.
"Mỗi sáng chúng ta lại được ngắm bình minh trên một vùng đất mới, cứ như là một giấc mơ vậy nhỉ Huệ Nha." Zapihha mỉm cười nói, bàn tay anh vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313295/quyen-02-chuong-32-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.