II
Từng bông tuyết thảnh thơi đậu xuống những đóa hoa mẫu đơn. Ánh trăng tràn ngập khu vườn. Tiếng côn trùng vang lên đây đó.
Trên hiên nhà vẫn là cảnh tượng đáng sợ ấy: Nhan Vy đang chĩa thanh kiếm sáng loáng vào Nhiên Sa với sát khí không hề nhẹ.
"Sao? Cậu có đồng ý hôn tớ không?" - Nhan Vy lạnh lùng hỏi.
"Cậu cứ xuống tay đi." - Nhiên Sa kiêu hãnh đáp, anh nhắm mắt lại - "Được chết dưới lưỡi kiếm của cậu tớ cũng không có gì oán trách."
"Cậu... Đã vậy thì..."
Nhan Vy bừng bừng giận dữ, cô vung kiếm lên và... chém thẳng xuống...
Xoẹt!
Những sợi tóc của Nhiên Sa rơi xuống nền gỗ, nhưng... đầu anh vẫn còn nguyên trên cổ. Cú chém của Nhan Vy chỉ sượt qua bên thái dương anh và lấy đi của anh một ít tóc thôi. Anh mở mắt ra và thấy Nhan Vy đang quỳ xuống, thanh kiếm quăng bên cạnh, và cô ấy bắt đầu bưng mặt khóc.
"Cậu... cậu ghét tớ đến thế sao? Có chết cũng... nhất quyết... không hôn tớ sao?" - Giọng Nhan Vy thổn thức.
Nhiên Sa đã thực sự hoàn hồn, vừa rồi trong tình cảnh hiểm nghèo bị lưỡi kiếm dí sát vào cổ họng như vậy, anh cũng không hiểu là mình đã lấy dũng khí ở đâu để nói ra những lời can trường đến thế. Cũng may là vẫn còn sống. Anh quỳ xuống bên Nhan Vy và khẽ đặt tay lên vai cô:
"Hãy hiểu cho tớ Nhan Vy, không phải là tớ không muốn... hôn cậu đâu, nhưng... Tớ thực sự nghĩ giờ chưa phải lúc để làm điều ấy, vì chúng ta còn có một hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313172/quyen-02-chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.