chạy hết nửa con đường con ngồi xuống ghế băng nghỉ ngơi lấy lại sức, cô thấy bên đối diện có 1 ông cụ đang đau chân ôm chân ngồi bệch xuống đất ,cô bất giác lại đến đó giúp đỡ ông.
- “Ông ơi có cần cháu giúp gì không ạ”
Ông cụ nghe giọng nói dịu dàng của cô thì ngẩn đầu lên nhìn cô bé ngẩn người trước vẻ đẹp của cô mà cô không lầm cô thấy trong mắt của lóe lên tia sáng , lắc lắc đầu chắc cô nhầm thôi.
-” Ai iu cháu gái xinh đẹp à ta bị đau chân cháu có thể đỡ ta qua ghế ngồi được không” .
Ông cụ ôm chân la oai oái cả lên Cô dịu dàng,nhí nhảnh nâng ông tới bên ghế để ông ngồi xuống , cô ngồi chồm hổm xuống nâng bắp chân ông lên vừa xoa bóp vừa nói
- “Ông ơi ông có đỡ hơn không lúc trước cháu có học qua một lớp xoa bóp để xoa bóp cho ba cháu chắc nó cũng hiệu quả với ông chứ ạ”
Ông cụ nghe cô nói càng nhìn cô cười càng hài lòng,giống như đang nhìn cháu dâu vậy. bỗng ông có ý tưởng muốn đem cháu gái xinh đẹp này cho cháu trai ông hắc hắc .
- “Ông không sao cháu gái xinh đẹp à cháu tên gì vậy”
“A..cháu tên là Uyên Tuyết rất vui được ông ạ”
“Ồ tên cháu nghe rất hay ,vết bớt trên trán cháu là bẩm sao”
“À ,vâng là trời sinh là thế ông không thích, nó không đẹp à”
cô vui vẻ trả lời ông sau đó nhìn ông ủy khuất .
“Ấy ấy..sao có thể chứ, ông chỉ thắc mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-dung-chay-em-la-cua-bon-anh/181348/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.