Chỉ một chén cháo trắng không có bất kỳ gia vị gì cũng khiến hắn thỏa mãn như vậy, điều kiện sống ở đây còn thua cả một con súc vật thì chén cháo này quả thật còn hơn cao lương mỹ vị ngoài kia gấp vạn lần.
Con ngươi của hắn sáng quắc trừng mắt nhìn về phía cô, tuy toàn thân hắn dơ bẩn đen đúa, không thể nhận ra hình hài dáng vẻ khuôn mặt như thế nào nhưng đôi mắt ấy không thể nào bị nghịch cảnh dập tắt đi sự uy dũng, sắc bén đến lạnh người.
Tuy vậy, hắn có thể làm gì được cô chứ? Chẳng phải hiện giờ chỉ là con cọp giấy trong lồng thôi sao?
Cô khẽ bất giác cong môi tạo nên đường mỏng nhẹ. Tâm trạng bấy giờ có vẻ khá hơn một chút.
Cô cảm thấy việc cho hắn ăn đối với cô dễ thở hơn là cho hắn uống thuốc. Chính bản thân cô cũng không phát giác ra thứ cảm xúc lạ kỳ đó của mình.
....
Võ Đông Nhiên đã ở nơi này được mười ngày, cô mới nhận ra bản thân đang bốc mùi kinh dị. Có lẽ vì quá chú tâm đến công việc nấu thuốc cho Trương Duật cùng những cảm xúc dằn vặt mà làm cô trở nên trì trệ không muốn làm bất cứ việc gì.
Sau khi cho Trương Duật dùng thuốc xong, cô bao giờ cũng nán lại nhìn phản ứng của hắn như để thỏa mãn cảm giác được trả thù của mình, nhưng trái ngược lại ý nghĩ của cô. Võ Đông Nhiên cảm thấy mệt mỏi và sợ hãi nhiều hơn là hân hoan sung sướng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2735174/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.