“ Nhiên Nhiên, tại sao lại ngủ dưới nền đất thế này. Cháu gái ngoan của bà! Cháu mãi như thế này làm sao chúng ta yên tâm mà đi.”
Võ Đông Nhiên lồm cồm bò dậy, nhìn thấy bóng hình thân yêu đã lâu không gặp, mắt cô rưng rưng xúc động òa lên khóc “Bà ơi, bà về với cháu rồi sao. Cha mẹ của cháu đâu rồi. Cháu nhớ họ, nhớ anh chị, các em. Tất cả mọi người! Mọi người đâu rồi?”
Bà bà xoa mái tóc ẩm ướt của cô khẽ vuốt, bà cô nhuộm răng đen từ trẻ, bao nhiêu năm rồi vẫn còn rất đẹp răng còn chắc khỏe, ăn uống vô cùng tốt. Bà hay nói với cô “Bà sẽ sống đến một trăm tuổi để chờ ngày Nhiên Nhiên của bà về nhà chồng, chờ Nhiên Nhiên có bé con bà mới ra đi.”
Cô sờ mặt bà, cảm giác vẫn còn rất thân thuộc tựa như chưa từng có một ngày cách xa. Nếu không có biến cố năm ấy, chắc chắn bà sẽ chờ được đến ngày cô mặc váy cưới thành thân.
“ Cháu xin lỗi, cháu không thể bảo vệ gia đình chúng ta”
“ Cháu ngốc, cháu là thân con gái, cả gia đình chỉ mong cháu sống tốt, tìm được người yêu thương cháu sớm cùng thành gia lập thất. Chúng ta không mong muốn cháu báo thù. Buông bỏ đi cháu ngoan! Cháu còn quá nhỏ, quá yếu đuối, chúng ta không đành lòng cho cháu gánh món nợ máu đó.”
“ Cháu đã tìm ra hắn, cháu đã hành hạ hắn, nhưng cháu không hề cảm thấy vui.” Võ Đông Nhiên đẫm nước mắt, nắm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731068/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.