Cô thoáng run rẩy, từ từ nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra... Buổi khuya hôm đó, sấm chớp, nước lũ, phá xích, nhà bị cuốn trôi, cô nhảy xuống nước, bị va đạp, nước lũ đẩy đi, uống rất nhiều nước...
Chẳng lẽ Trương Duật đã cứu cô sao? Cô cứ nghĩ mình đã chết trong luồn nước hung dữ của đêm đó. Cứ nghĩ mình đã sớm được đoàn tụ cùng với gia đình, hóa ra chỉ là một giấc mơ ảo tưởng vô vọng.
Cô thất thần nhìn vào bếp lửa bên cạnh đã hơi lụi tàn, nhìn cảnh vật xung quanh, một cái chòi vách tranh đơn sơ cũ kỹ, còn có...
Lúc cô nhìn hắn, thì đôi mắt Trương Duật khẽ mở ra, phát ra một ánh nhìn trào phúng nhàn nhạt, hắn lười biếng hỏi “Tỉnh rồi sao?”
“ Tại sao ta lại ở đây?” Cô không trả lời hắn, vẫn còn mơ hồ rất nhiều thứ muốn được giải đáp.
Trương Duật có chút khổ sở, nhớ lại cảnh tượng ba ngày trước cô và hắn vật lộn trong dòng nước lũ chảy siết như thế nào.
Ả nữ nhân yếu ớt này không biết bơi, một mực bám víu vào con ma bệnh sắp chết là hắn. Hắn vừa ngoi lên lại bị cô kéo xuống nước, vất vả chật vật với vết thương nhiễm trùng, với độc trùng hành hạ, với dòng nước lũ hung ác, hắn còn kham thêm một con búp bê vải vô dụng này nữa.
“ Mẹ khiếp! Ngươi bám tay ta... làm sao ta bơi được!”
“ Đừng ôm cổ..”
“ Tiện nhân, đã độc ông đây chết đi sống lại còn bám riết không buông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731065/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.