Lại một đêm dài nơi thâm sơn cùng cốc lại trôi qua, buổi sáng Võ Đông Nhiên đi thu lại những chiếc khoai to mọc dại bên bờ suối ở vị trí quang đãng bên ngoài để hứng sương. Sau đó lại đổ vào từng chút vào miệng của Trương Duật tỉ mỉ cẩn thận. Bản thân cô đã khỏe lại hoàn toàn, có thể tùy tiện uống chút nước suối nhưng con ma bệnh như hắn lại khác, phải uống nước sạch. Điều kiện sống của cô lúc này vô cùng nghèo nàn, chẳng khác gì một người rừng man di mọi rợ. Cũng may là có con dao đi rừng Trương Duật vẫn giữ từ lúc phá dây xích và con dao nhỏ của cô.Thuận tiện giúp cô đốn củi nhóm bếp, đào củ mài ăn chống đói. Trước khi Trương Duật tỉnh hẳn cô không thể rời khỏi nơi này được, cô không muốn đi, cũng không thể đi nếu không có Trương Duật. 
Cuối cùng thì hắn cũng tỉnh lại, vết thương vẫn chưa lành nhưng tạm thời không có hiện tượng mưng mủ và đã bắt đầu kết vảy. 
Hắn mở mắt nhàn nhạt nhìn cô, không có chút phản ứng gì trên khuôn mặt. Cô khẽ chửi thầm trong lòng [Ngươi thì hay rồi, còn dừng bộ mặt đó nhìn ta, ta vất vả đem cái mạng chó của người từ âm phủ trở về lại, cuối cùng đổi lại vẻ mặt như ta đây ăn cắp quân lương của ngươi vậy. Tên đao phủ bất nhân!] 
Cuối cùng sau một hồi đấu mắt qua lại, hắn lại là người mở lời trước 
“ Mặt ngươi bị sao vậy?” 
Cô lúc này mới ý thức được bản mặt của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2731058/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.