Trong đêm đông tối mịt mờ, một nam nhân cao lớn đi phía sau thiếu nữ nhỏ bé, vì trời quá tối nên hai con người chỉ như những cái bóng đen lầm lũi phiêu bạc. Một bước lớn của hắn đuổi theo hai bước nhỏ cô, dường như một bước cũng không muốn bỏ lỡ, cảm giác như sợ cô chạy đi đâu mất vậy. 
Trong gió tuyết lạnh giá, nền đất phủ một lớp băng mỏng, Võ Đông Nhiên phải dò đường rất cẩn thận đề phòng lại bị ngã thì sẽ vô cùng mất mặt. 
Vừa tự nhủ câu trước, câu sau đã thật sự ứng nghiệm. Chân cô giẫm vào một vũng nước phía trên đã phủ một váng băng mỏng trơn trượt, cả thân thể luống cuống, hai tay quơ quào loạng xạ trong không trung. Trong tức khắc cô đã biết chắc mình sẽ ngã rồi, không còn có khả năng khác xảy ra. 
Bỗng một bàn tay chụp lấy tay cô, an vị thân thể tựa vào lồng ngực ấm nóng của hắn. 
Trương Duật mặt chán ghét cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, hắn giọng nói một câu không chút tử tế gì cho cam. 
“ Mở to con mắt ra mà nhìn đường!” 
Võ Đông Nhiên nhanh chóng rời khỏi vòng tay của hắn, làu bàu một câu lấy lại chút thể diện. 
“ Ai bảo ngươi cứ nằng nặc đòi đi. Ta đã nói là không cần, giờ này cả hai người họ chắc đã ăn xong cơm tối rồi. Một mình ta làm phiền là được... còn dắt theo cả ngươi, thật là...” 
“Ngươi vác nổi khối thịt này sao?” Hắn trừng mắt nhìn cô khó chịu. 
“Nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2730999/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.