Giữa lúc hai người đang giằng co, thì cánh cửa phía sau đột ngột mở ra. Chị Tang đứng trước cửa lớn mồ hôi nhễ nhại, cả khuôn mặt đỏ bừng chỉ mặc mỗi chiếc áo yếm màu đỏ đứng nhìn vào hai người họ. Ngoài trời lạnh giá khiến vạn vật như đông cứng nhưng dường như nàng ta không hề cảm nhận thấy điều đó. 
Ánh mắt của nàng dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Trương Duật, nụ cười trên môi khẽ nở vô cùng quyến rũ, dịu ngọt. Có lẽ, nàng không ngờ Trương Duật lại xuất hiện trước cửa nhà mình vào đêm hôm như thế này, lúc nãy chỉ có mỗi tiếng của Võ Đông Nhiên lớn giọng phát ra, chẳng trách nàng ta lại chẳng chút đề phòng ý tứ gì ăn mặc phong phanh liền chạy ra ngoài như vậy. Cô chợt thấy ái ngại trong lòng. 
Nàng ta không nóng không vội từ từ tiến đến chỗ hai người, vừa sát với tầm mắt Trương Duật, rồi lại quay sang Võ Đông Nhiên cười ôn hòa. 
“ Đông Đông, chị nghe tiếng em, nên vội chạy ra. Có chuyện gì sao?” 
Võ Đông Nhiên chăm chú quan sát nàng một lượt, vội ân cần hỏi thăm tâm tình hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ điều gì. 
“ Chị vẫn khỏe chứ, có bị thương ở đâu không.” 
“ Chị vẫn khỏe! Yên tâm không có gì đâu, chỉ là vui đùa một chút. Con nhóc ngoan, nói chị nghe sao lại đến đêm hôm khuya khoắc như vậy.” Nói rồi chị ta liếc nhìn Trương Duật một cái, nhưng lại thấy tầm nhìn của hắn vừa vặn rơi trên người của Võ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2730997/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.