Chị Tang đi bước qua cô, trên tay không có chút muối nào cả. Căn bản cái nàng ta cần trong gian bếp kia không phải là muối.
Bỗng chốc mọi thiện cảm của cô với người nữ nhân này biến mất sạch sẽ, chỉ còn vương lại sự khinh thường, rẻ rúng.
Trên khuôn mặt chị Tang có vẻ không được vui lắm, có chút giận dỗi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Cô khó hiểu không biết có phải cô phá hỏng chuyện tốt của hai người họ nên mới có thái độ như vậy hay không!
Sau khi chào một câu nàng ta bước ra cổng đi thẳng, trong bóng tối cô nghe có tiếng làu bàu của gã chồng
“ Còn chưa nấu cơm, chưa giặt quần áo, nàng vác mặt đi đâu?”
“ Được rồi, được rồi... tối nay ta tạ tội với chàng được chưa?”
“ Con ngựa cái...”
Tiếng cười đùa của hai người họ xa dần xa dần mới khiến cô bừng tỉnh.
Vừa quay đầu, trán đã đụng trúng vòm ngực của hắn, hắn đứng sau lưng cô từ rất lâu rồi mà cô không hay biết.
“ Thơ thẩn cái gì thế!” Hắn nghiên đầu dò xét cô, vẫn một ánh mắt thâm thúy không đoán được suy nghĩ bên trong.
“ Không có gì!” Cô mặt lạnh như tiền, chẳng buồn nhìn hắn một cái.
Hắn cũng không quan tâm, lặng lẽ ngồi vào mâm cơm đã dọn sẵn
“ Ăn đi! Có món mới đó”
Cô nhìn vào mâm cơm đầy đủ thức ăn, thịnh soạn hơn rất nhiều lần so với bữa ăn hàng ngày. Cơm nếp, thịt ếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2730985/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.