Trương Duật nhìn lại cô một lượt như đánh giá cái gì đó, rồi nhảy phắt xuống đất, tiếp đất gọn gàng, tư thế lại như có chủ đích mà toàn thân của cô lại đè lên người hắn. Lưng hắn trực tiếp chịu tác động.
Âm thanh da thịt va chạm với mặt đất vang lên khô khốc. Hắn khẽ nhau mày, một trận đau đớn truyền đến phần thắt lưng, nhưng hắn mặc kệ không quan tâm bản thân vội vàng ngồi dậy.
“ Có đau không?”
Võ Đông Nhiên lắc đầu “Không đau!”
...
Nàng lạnh quá! Lúc ôm nàng trong ngực hắn thật sự rất đau lòng! Cả đêm ở trong rừng phơi người trong làn sương lạnh giá như vậy, hẳn nàng đã rất sợ hãi và bất lực.
Vừa rồi một giọt nước âm thầm rơi xuống, đáp ngay bên má của hắn, giọt nước nóng bỏng làm tan chảy rất cả mọi đè nén lạnh giá trong lòng suốt một ngày hôm nay của hắn.
Nàng nương theo bóng đêm mà lặng lẽ khóc, có lẽ hắn đã làm nàng sợ.
[ Trương Duật! ngươi nên đập đầu vào đá chết c** m*ngươi đi!] Hắn nghiến răng nghiến lợi tự trách.
Nhưng Võ Đông Nhiên lại nhìn ra trong mắt hắn có một sự tức giận, cô khẽ co người lại lùi ra phía sau. Hắn lại nổi giận nữa rồi! Cô cũng không muốn làm phiền hắn như vậy đâu.
“ Võ Đông Nhiên, trèo lên ta cõng nàng!”
Trương Duật ngồi xuống quay lưng lại hướng cô, đầu vẫn không ngoảng lại nhưng trong giọng nói nghe ra trầm thấp và rất êm tai. Cô ngại ngùng muốn bước thẳng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2727403/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.