Võ Đông Nhiên trầm mặc suốt một ngày dài, buổi chiều cô kiên quyết bước xuống giường, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, chỉ muốn đi tắm sạch sẽ.
Cô không muốn nhờ vả sự chăm sóc của hai người Trương Duật và chị Tang nữa.
Cảm thấy thật ghê tởm!
Nhưng tại sao lại có cảm giác đó, chẳng phải đó là chuyện riêng của họ hay sao? Cô lấy tư cách mà xen vào? Tình cảm là cái gì đó thật khó nói, nó khiến con người trở nên ngu ngơ, khờ dại, đau đớn, sau đó là chết lặng.
Mặt trời đã ngã về hướng Tây, những vệt nắng cuối ngày dệt nên một bức tranh ráng chiều cực lớn trên bầu trời xám bạc, điểm xuyến vài chấm nhỏ di động vẫn miệt mài bay về tổ ấm.
Cô nghe có tiếng của Bạch Vân đang chao lượn trên không, có lẽ nó sắp mang đến cho Trương Duật một con vật gì đó. Nó đơn thuần, tự do và uy mãnh. Cô cũng muốn như Bạch Vân.
Bạch Vân có thể thoải mái bay lượn, đậu trên cánh tay của hắn, được hắn chiều chuộng vuốt ve, nói lời dịu dàng êm tai.
Bạch Vân có thể ở bên cạnh cùng hắn mười tám năm, một quãng thời gian rất dài để thành tri âm tri kỷ.
Bạch Vân mạnh mẽ, kiếm ăn giỏi, thích thì đến không thích thì đi, không bị ràng buộc lễ nghi phép tắc, tự do làm điều mình thích.
Thậm chí, là thích một người ! Ngưỡng mộ một người! Se duyên kết tóc cùng một người! ( Khúc này là bả đang nói bả chứ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2727399/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.