Trương Duật ra suối ngâm mình trong nước lạnh đến rất khuya mới quay trở về. Cô nhìn theo bóng dáng hắn, muốn ngồi dậy hỏi chuyện cho rõ ràng, nhưng không đủ dũng khí nên chỉ nằm lặng thinh.
Hôm nay, có vẻ hắn rất khẩn trương, trên người có mùi của nước thơm thảo dược hương bạc hà cô nấu riêng cho hắn, hương thơm bay phảng phất xung quanh cô.
Trương Duật đứng trước giường của cô bần thần một lát rồi lại ra ngoài sân.
Có tiếng của Bạch Vân kêu rít trên cao.
Võ Đông Nhiên hồi hộp vô cùng, hắn là đang chuẩn bị để đến với chị Tang.
Võ Đông Nhiên đã tắt đèn, không gian bên trong căn nhà nhỏ trở nên an tĩnh và đặc quánh.
Hôm nay là đêm rằm, trăng sáng vằng vặc len lỏi chiếu rọi mọi ngõ ngách từ sân vườn vào đến cửa chính.
Phía bên trong vẫn có thể nhìn thấu cảnh vật bên ngoài, hắn là đang suy tư trầm tĩnh đã rất lâu.
Chợt có tiếng nói vang bên tai cô “Nàng ngủ chưa?”
Mắt của Võ Đông Nhiên đã nhòe nhoẹt, nước mắt thấm ướt đẫm một mảng bông gòn làm nó mềm nhũn ra, giọng cô khàn đặc, cô không muốn trả lời hắn.
Trương Duật bỗng ngồi xuống giường cô, đây là lần đầu tiên hắn chủ động như vậy, cô nín thở chờ đợi.
“ Hôm nay nàng lạ lắm! Có chuyện gì không?”
“ Không có gì.”
Cô cố gắng hít thở để giọng nói thật bình thường, nhưng có vẻ cô đã khóc quá nhiều khiến hắn nhíu mày nhận ra điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2727398/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.