Nhà này gia chủ tên Then, mọi người hay gọi là lão Then, lão khá tốt bụng có vẻ đã mang ơn Trương Duật nên đối xử khá khách khí và quý mến. 
Vào đến nơi ngủ dành cho khách, phong tục của họ nam nữ chia nơi nghỉ ngơi riêng rẽ nên Trương Duật và cô đành phải tách ra ở hai gian nhà khác nhau. Nhà của chủ thì ở vị trí chính giữa, ngăn cách hai nhà khách hai bên. 
Nửa đêm, lúc cô đang ngủ thì bên vách có tiếng động, vì lạ chỗ nên cô khá tỉnh ngủ liền nhận ra ngay. 
Chưa kịp chuẩn bị gì đã bị một bàn tay bịt miệng lấy từ phía sau, cô hoảng hồn định giãy dụa chống cự thì nghe có tiếng của Trương Duật vang lên bên tai 
“ Là ta!” 
Cô lập tức im bặt, tâm trạng vừa thoáng vui mừng đã chuyển sang lo lắng 
“ Họ không cho ngủ chung đâu, chúng ta nên tôn trọng phong tục của người địa phương.” 
Trương Duật thì thào 
“ Không cho ngủ thì thức.” 
Cô không nghe ra trong lời nói của hắn có ý gì, vội nhìn ra ngoài cửa 
“ Chàng phải giữ sức. Mau về ngủ, trời sắp sáng rồi.” 
Hắn có chút khổ sở trong ánh mắt, nhưng miệng lại cười hơi gượng gạo xoa đầu của cô 
“ Ừ, nàng ngủ đi. Nơi này lạ lẫm, sợ nàng không quen gặp ác mộng, ta sang canh cho nàng ngủ.” 
Cô không nói thêm gì, cảm nhận có hắn ở bên cạnh cũng an tâm hơn, nên chẳng mấy chốc đã chìm vào cơn mê, trong giấc ngủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2727370/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.