Chương trước
Chương sau
Lập tức có mấy người xông đến, tất cả đều là trai tráng cao lớn thuộc hạ của thầy mo, gậy gộc dao mác đều chĩa về Trương Duật mà hướng đến.

Rõ ràng hắn và cô là ngoại tộc, mà lại có hành động vô lễ như thế này khiến cho tất cả đều kinh ngạc và bất bình.

Hắn chân đá hạ quyền hủy xương cốt đối phương tức thời, tay thì chống trả lại nhiều đòn dao bủa vây. Hết nhóm này rồi đến nhóm khác đồng loạt xông lên.

Một kẻ ở phía ngoài nhận ra Võ Đông Nhiên đi cùng Trương Duật, nên lặng lẽ lui về phía sau có ý định khống chế cô.

Cô chưa kịp cảm nhận gì thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh lẫn hoang mang của Trương Duật đang hướng về phía mình.

Một cái gì đó lướt qua mặt cô, đập thẳng vào mắt của kẻ đứng phía sau.

Gã thét lên đau đớn, loạng choạng ngã ra xuống nền đất.

Đòn tấn công ấy xuất phát từ phía Trương Duật, mang theo khá nhiều khí lực và sự phẫn nộ.

Hoàn cảnh nguy hiểm ấy, hắn không thể nghĩ ngợi nhiều, tung chân hất một tảng đá nhỏ dưới nền đất, chụp lấy rồi ném bằng một lực thật nhanh và mạnh để cứu cô.

Nhưng chính trong thời khắc phân tâm ấy, hắn bị một dao đâm vào bả vai phía sau, máu tươi chảy đầm đìa ướt đẫm cả áo.

Võ Đông Nhiên mặt cắt không còn giọt máu, khi tận mắt chứng kiến Trương Duật bị đâm trước mắt mà không làm được gì, cô gần như chết lặng, những tưởng hắn sẽ gục xuống, nhưng Trương Duật một cái nhíu mày cũng không có.

Hắn nhào đến nắm tay cô đẩy về phía mấy người nhà sản phụ

“ Đừng sợ! nàng đi theo họ, ta không sao!”

Trương Duật không hổ danh kẻ đã quen với binh đao trận mạc, chỉ thoáng một chốc đã hạ gục mười mấy người nằm dưới nền đất.

Còn lại một tên già đầu cuối cùng là thầy mo vẫn luôn quát tháo ầm ĩ.



Cảm thấy lão phiền phức, Trương Duật thuận tay cầm ngay một nắm xôi lớn trên bàn nhét thẳng vào miệng lão, cùng lúc liền tung chân đá bay cái bàn cúng tế khiến vật phẩm văng tung tóe mọi nơi.

Lão thầy mo há hốc miệng than trời, gào lớn kêu người vào giết Trương Duật.

Bạch Vân từ trên cao bay xuống, cứ nhằm vào mắt của lão mà mổ, khiến chẳng mấy chốc hiện trường đã hỗn loạn vô cùng.

Người dân thì nhốn nháo chạy tìm chỗ nấp, kẻ nghe lệnh thì cố chấp xông lên.

Trương Duật nói lớn với người chồng sản phụ

“ Muốn cứu vợ thì ngay lập tức đưa nàng ta vào nhà!”

Như vớ được cọng rơm cứu mạng, người chồng lập cập bế vợ mình lên, lao đi.

Trương Duật tóm ngay lão thầy mo lôi vào bên trong.

Tất cả vừa lui vào sau cánh cửa thì đã bị một lực đạo mạnh mẽ của nhóm người ở ngoài đẩy mạnh vào, Trương Duật một tay giữ người, một thân chèn cửa thét lớn tuyên bố với dân làng.

“ Đừng manh động, khi xong việc ta thả người ra, nếu không ta cắt cổ lão.”

Ngay lập tức, cánh cửa không rung lắc nữa. Chỉ còn lại tiếng chửi mắng gầm réo vọng vào.

Trương Duật nhả một ngụm máu trong miệng, quay lại nói với cô

“ Nàng làm nhiệm vụ của mình đi!”

Lúc này cô mới dời tâm trí từ vết thương của hắn sang người sản phụ, mắt hằn lên tia máu đỏ, nhanh chóng gật đầu với hắn



“ Được! Chàng bảo trọng, bịt miệng vết thương lại, chờ ta.”

Cả nhà của sản phụ tập hợp vào phía bên trong, Trương Duật kéo lão thầy mo ngồi một góc, cả khuôn mặt hắn hầm hầm toát ra sát ý như muốn lóc thịt lão ra đến nơi.

Lão nhăn nhó cả khuôn mặt già nua khắc khổ, cả người nhỏ thó trong bộ quần áo cúng rộng thùng thình thật khó coi.

“ Ngươi dám làm trái mệnh của thần, thần linh sẽ trừng phạt ngươi.” Lão tức giận run rẩy chỉ mặt Trương Duật

“ Ta là tướng của triều đình, có khí mệnh của thiên tử dẫn lối ngươi nghĩ một thầy mo nhỏ nhoi như ngươi có thể trù dập ta đến đâu. Cẩn thận cái tay chỉ trỏ của ngươi, kẻo ta cắt cho con chim lớn ngoài kia làm phần thưởng.”

Hắn là nói thật, không hề hù dọa.

Thân phận của hắn dù là trước kia hay hiện tại thì đều rất hợp lý, chỉ cần hắn quay đầu thì ngay lập tức tước vị Thống Soái kia vẫn là luôn là của Trương Duật hắn.

Đối phó với đám dân đen ngu muội thì không chỉ cần vài lời nói là xong, đôi pkhi phải dùng bạo lực khắc chế, đánh trước tế sau, nhiều lời chỉ tổ tốn nước bọt mà không được gì.

“ Ngươi có là tướng hay là thiên tử thì cũng không được phạm thượng thần linh như vậy. Dám hất đổ mâm cúng, tội nặng tày trời.”

Trương Duật nhổ bãi nước bọt, xoa xoa cằm, thái độ ngheeng ngang một chút cũng không kiêng nể, hắn vung nắm đấm lên

“ Lải nhải nữa, ta cho ăn đấm! Ăn xôi không muốn muốn sưng mồm sao!”

Võ Đông Nhiên bắt tay vào hành động ngay, tuy cô cũng chỉ là gà mờ, nhưng ít nhất cũng từng thấy gia nhân trong nhà cứu vật nuôi, hay cũng từng phụ tá bà đỡ lúc mẹ sinh ba người em.

Cô lấy trong túi ra một lát sâm tay nải cho người sản phụ ngậm vào, để kéo lại một chút sức lực cho nàng ta.

Rồi lại đưa thảo dược cầm máu cho người chồng đi sắc nước, nấu nước muối để sẵn sàng.

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ nước sôi để nguội, dao sạch, kim chỉ khâu, cô rửa tay rồi nhớ lại từng bước hành động của bà đỡ ở quê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.