Trương Duật tiếp hết người này đến người khác, đến lượt Dã Tượng thì hắn vỗ vỗ vào trán cười bất lực, trong lời nói đã có vẻ chếch choáng hơi men. 
“ Dã T ượng... chú càng lúc càng máu chiến hơn rồi. Đêm nay ta phải về, không thể ở lại.” 
Ngũ Lão bên cạnh ngớ người kinh ngạc tỏ ý không hài lòng 
“ Này đồng bạn, Trương Duật máu chó của chúng ta đi đâu mất rồi. Lát nữa ra bãi trống đấu với ta vài quyền đã chứ. Lâu lắm rồi, không có đối thủ, ta ngứa tay ngứa chân quá!” 
Trương Duật nâng chén rượu lên một lần nữa hướng về phía huynh đệ phía dưới, có ý mời. 
Lý Bích chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh uống mà không nói gì, tâm trạng có vẻ không được thoải mái cho lắm. 
Thỉnh thoảng y liếc nhìn về hướng Trương Duật rồi cả hai bắt gặp ánh mắt của nhau âm thầm ra ý không cần mở miệng nói. 
Mãi một lúc lâu sau, y mới ngăn cản hai người anh em bên cạnh lại 
“ Để anh ấy nghỉ ngơi, tối nay uống hơi nhiều rồi. Ở trên núi còn có việc đang chờ!” 
Một phó tướng khác chen lời “ Thứ tướng quân cho thuộc hạ được hỏi, ở trên núi là việc hay người vậy?” Nói xong cả doanh trướng nhao nhao cười ha hả. 
Trương Duật vẫn lặng lẽ ngồi uống nốt vò rượu cuối cùng, rồi đứng lên. 
Buổi tiệc tàn sau đó. 
Lý Bích tiễn Trương Duật một đoạn, hắn vỗ lên vai Trương Duật 
“ Không ở lại được sao? Hiếm khi đồng bạn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2722428/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.