Lão gật đầu có vẻ tự mãn nói “Trương Duật cuối cùng cũng quay trở lại quân ngũ, tuy bước đầu có hơi khó khăn để leo lên vị trí cũ nhưng cha tin nó sẽ làm tốt. Lần này, chỉ cần nó hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn cơ hội đảm nhận vị trí Thống soái dẫn binh trong cuộc chiến lần này sẽ vẫn là của nó. Quốc Công Tiết Chế vẫn rất trọng dụng và tin tưởng đứa học trò này. Nhớ năm xưa, lúc ta dẫn nó đến gặp Ngài, Ngài đã nhìn trúng nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Còn nói với ta: Thằng bé này chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn. Qủa đúng như dự đoán, nó vô cùng ưu tú. ” 
Trầm Hương thở dài, ngậm ngùi trong lòng vừa chất chứa một bầu tâm sự vừa bi thương vừa xen lẫn chút hy vọng chờ mong. 
Năm xưa nàng đã bỏ lỡ người thích mình, thuận ý gia tộc tiến cung tuyển tú sau đó từng bước từng bước ngồi lên vị trí Hoàng hậu chỉ vỏn vẹn trong ba năm ngắn ngủi. 
Năm đó, nàng nhập cung không chỉ vì ý của gia phụ mà còn là vì nàng thật sự mong muốn như vậy. 
Dù biết tâm tư của Trương Duật dành cho mình, nàng vẫn dùng lý trí để suy nghĩ thấu đáo về mối quan hệ của hai người. 
Hắn là nô, được cha nhận làm con nuôi, mục đích không phải vì thật sự cảm thương cho hoàn cảnh của hắn, mà vì cha có lòng riêng có tâm cơ đến vị trí Quốc Trượng đại nhân cao quý. 
Dù nàng có đồng ý hay không thì vĩnh viễn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2722416/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.