Võ Đông Nhiên cưa tường, đào vách đến ngày thứ ba.
Mười đầu ngón tay cô đã túa máu chảy ra dính đầy mảnh sành và vách tường.
Cô âm thầm làm không ngơi nghỉ cả đêm lẫn ngày, với tâm trạng cùng cực lo lắng.
Vừa đào tường vừa khóc như mưa đến khi nước mắt đã không còn nữa mới ngưng.
Cô lẩm bẩm
“ Anh Cả, nhất định phải chờ em.”
“ Cha mẹ trên trời phù hộ cho anh nhé! Con chỉ còn có anh ấy là người thân. Xin cha mẹ, xin tất cả các hương linh của dòng tộc phù hộ độ độ trì cho Cậu Cả Khúc!”
Một lỗ hổng được tạo ra, cô vơ vội tay nải trên tường rồi lách người chui ra.
Cô chạy thật nhanh, từng bước chân như có thêm sức mạnh trở nên linh hoạt hơn ngày thường.
Nhưng vừa đi không được bao xa, vừa đến mép bìa rừng phía sau nhà đã bị phát hiện, nhóm lính Trương Duật canh phòng bên ngoài lao theo.
Ngay lập tức, có một bàn tay kéo cô vào một chỗ núp.
Võ Đông Nhiên la lên
“ Thả ta ra! Trương Duật, thả ta ra!”
Cô chưa kịp kêu lời thứ hai thì bị một cánh tay bịt miệng, người đó nói “Ta dẫn ngươi đến chỗ anh trai”
Người đó đưa cô đến vị trí chỉ định rồi lặng lẽ biến mất.
....
Cô chạy đến vị trí gần bờ sông, nơi đó có một con thuyền đang chờ đợi sẵn.
Võ Đông Nhiên hồi hộp theo từng bước chân của mình, cô lao nhanh đến chỗ bóng dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2722412/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.