Đặc biệt có một công việc kinh khủng nhất là theo y sư chiến trường ra trận sơ cứu binh sĩ tại chỗ, ngoài ra còn đi thu thập xác chết binh lính, khâu vá lại nguyên hình để đưa về quê nhà chôn cất. 
Những ngày đầu lúc cậu mới làm nhiệm vụ này, cậu đã ói suốt mấy ngày liền. 
Ruột gan nội tạng của người chết bị kiếm đâm cứ lòi ra ngoài, nhét mãi không vào, hay là chân tay bị chém gần đứt lìa chỉ còn lủng lẳng dính da, còn có khi là một cái đầu bị thất lạc thân thể. 
Cũng biết làm khó cậu lắm đó chứ! 
Cậu kiếm đâu ra cái thân nào ghép vào đây, thế là chỉ đành lấy tạm thân thể bên cạnh. 
Lúc làm xong, cậu luôn cầu khuấn người chết “Vị đại ca này, nếu cái thây này không phải của ngươi thì cũng đừng về đòi ta nha, ta nhát gan lắm! Ta sẽ cố gắng khâu đẹp cho ngươi!” 
Công việc cậu yêu thích nhất chính là cho tù nhân chiến tranh ăn, những tên Mông Cổ hung dữ đáng ghét, luôn luôn làm trò chửi bới dọa giết dọa cắt cổ cậu. 
Mỗi khi nhìn mấy tên tù nhân đó, cậu thầm nhớ đến một kẻ cũng hung dữ như vậy. Lúc nào hắn cũng đòi giết người có lòng tốt cho hắn ăn. 
Không phải cậu thích bị ngược, mà chính là mỗi khi cho trại tù ăn xong, cậu có thể tranh thủ chút thời gian để ghé vào một lồng giam của một Y sư chiến trường phương Bắc học hỏi kiến thức. 
Khoảng một năm trước, ông ta đã bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2722399/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.