Lúc bị đánh, Bình Sa ngã nhào xuống đất, cảm giác đau nhói ở sau vai khiến cậu muốn tắt thở ngay tại chỗ.
Nhưng cậu vẫn cố gắng lồm cồm bò dậy, miệng nói lời lả giả nịnh nọt
“ Đa tạ, đa tạ! Sau này có đồ ăn ngon nhất định báo đáp anh đại!”
Tên gác cổng không nói thêm lời nào, giơ tay ra hiệu cho kẻ gác đài trên cao là dưới này không có gì.
Đài gác trên cao, là một cái đài xây kiên cố bằng gỗ cao mấy mười mấy trượng (* 1 trượng là 4,7 mét ) quân thiện xạ canh gác chỉ cần phát hiện đối tượng nghi ngờ, lảng vảng gần doanh trại là lập tức bắn tên giết chết ngay tại chỗ.
Nếu có tình huống cấp bách là hú tù và báo động toàn quân doanh.
Đêm nay, Bình Sa hoàn thành nhiệm vụ xong tất cả thì cũng đã qua một ngày mới.
Lúc này cậu mới nhẹ nhàng ra con suối phía sau quân doanh, vẫn thuộc trong sự kiểm của quân đội Đông A để tắm rửa.
Sở dĩ cậu luôn tắm đêm vì căn bản giờ này tất cả các đồng bạn và Y sư đều đã ngủ hết.
Cậu lấy lý do công việc bận rộn để danh chính ngôn thuận ra suối vào buổi đêm mà không ai phàn nàn hay phải báo cáo với các Y sư đại nhân.
Bình Sa nhẹ nhàng cởi áo ngoài, bả vai có vẻ bị sưng rồi, cậu đau đớn nên khẽ rên lên một tiếng.
“ Tên gác cổng chết tiệt! Ra tay mạnh thế này! Ngày mai làm sao ta làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2722398/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.