Chương trước
Chương sau
Một lát sau khi Mộc Chân đã đi khỏi, thì có tiếng ho khan ở phía bên trong lều truyền ra. Thanh Cao đại nhân vội vàng chạy vào xem tình hình.

“Tướng quân, ngài thấy sao rồi! Có phải vừa rồi ta to tiếng làm ngài tỉnh giấc chăng?”

Vị tướng quân ấy miệng nhả ra một ngụm máu, rồi lấy cốc nước bên cạnh uống cạn, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng không giấu được sự mỏi mệt vì lao lực quá độ, lẫn một chút gì đó hiu quạnh cô đơn.

Hắn để thân trần, mặc độc một chiếc quần trung y tối màu, từ bả vai đến bụng đều quấn băng trắng thấm đẫm máu tươi, trong mỗi một vết thương là cảm giác bị dòi bọ gặm nhấm châm chít đến tận cùng của nỗi đau đớn.

Hắn chống một tay lên đùi, một tay cầm trụ trường kỷ để giữ vững thân thể.

Cả khuôn mặt không một chút huyết sắc, đôi môi tái nhợt cứ như một là một xác chết vừa được vớt từ đáy sông lên.

“ Tướng quân, ngài nằm xuống đi. Có gì thì ngày mai hẵn tiếp tục được không? Tình hình của ngài khá tệ, ta thật lòng cảm thấy hổ thẹn vì không thể chữa trị được cho ngài. Ta là lần đầu tiên gặp loại độc kỳ lạ như thế này, tài mọn chỉ có thể làm mọi thứ trong khả năng mà thôi.”

Lúc này hắn mới mở miệng, đầu gục xuống thái độ như chấp nhận hiện thực tàn khốc của bản thân

“ Không sao, ta đã chịu đựng hơn năm năm rồi. Sớm đã quen với loại tra tấn này! Cái này đã là gì, có thứ còn đau hơn nữa kìa.”

Thanh Cao nhìn sắc mặt càng lúc càng xấu đi của hắn, mà lòng bỗng thấy buồn phiền theo.

Hắn nhắm mắt trầm ngâm, cả cơ mặt trở nên căng cứng như phải trải qua một chuyện gì đó, khiến hắn bi thương cùng cực không thể khống chế tâm tình, buộc phải khép mi lại để ông không nhận ra.

Mãi lúc lâu sau, mới mở miệng lần nữa.

“ Người vừa rồi không dùng được.”

Thanh Cao đại nhân liền hiểu ra vấn đề vội nói ngay

“ Kẻ này là học trò của ta, là ta quản không nghiêm. Tướng quân bớt giận!”



“ Binh của ta, chính là mạng của ta. Hắn dám đem binh sĩ ra cân đo đong đếm thiệt hơn, chính là không xứng với vị trí hắn đang đứng. Ngươi về liệu mà sắp xếp, đừng để ảnh hưởng đến sự ổn định của Đội Quân Y.”

Bỗng hắn hơi nhếch môi một cười nhẹ một cái, giọng nói nhẹ đi vài phần.

“ Cái tên gì nhỉ? Bình Sa đó ta thấy rất được. Nhớ tạo điều kiện cho hắn để phục vụ đất nước .”

“ Thanh Cao tuân mệnh, đa tạ tướng quân chỉ dạy!”

Vừa nói xong, ngoài lều vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ lẫn giọng nói oang oang hầm hố truyền vào

“ A Duật, cái tên chết tiệt nhà ngươi sao rồi!”

Ngũ Lão cười khà khà bước vào chẳng chút kiêng dè cấp bậc thoải mái nói chuyện, đến khi thấy Y sư Thanh Cao thì mới có chút hụt chân, vội chống chế cung kính hỏi

“ Tướng quân, ngài đỡ hơn chưa?”

Thanh Cao theo cái phẩy tay của Trương Duật, lặng lẽ bái biệt hai vị chỉ huy rồi lui ra ngoài.

“ Trương Duật, tin tức ngươi thắng trận truyền về Thăng Long rồi! ta tin Đại Việt ta sẽ giữ vững được cục diện này, mau chóng đánh đuổi được quân Nguyên ra khỏi bờ cõi.”

Trương Duật mặt mày tái xanh, khẽ động mi tâm nhíu lại, hắn lảo đảo tiến lại bàn trà ngồi xuống

“ Tình hình không khả quan như ngươi tưởng đâu, Lần này chúng huy động 50 vạn quân, so với dân số của Đại Việt ta là quá đông. Lần này ta liều cả mạng mới tạm thời khống chế được cục diện. Nhất định không được chủ quan, chờ đợi Quốc Công họp bàn với Quan Gia kỹ càng, rồi mới nhận lệnh mà hành động.”

Ngũ Lão vội đỡ hắn ngồi xuống.

“ Được được, ngươi cứ nghỉ ngơi ít ngày rồi chúng ta bàn tiếp!”

" Đợi thêm vài ngày, nếu thế giặc quá mạnh, ta phải quay lại chiến trường. Ngươi cho quân tập luyện không ngừng nghỉ, gọi hương thân phụ lão các làng, xã tích cực vận động tuyển binh. Năm vạn quân Nguyên không dễ nuốt trôi đâu."



Ngũ lão lo lắng nhìn hắn "Vết thương của ngươi thì sao? Tình trạng này làm sao mà đánh."

" Có chết cũng đánh!" Hắn nói quả quyết, thực sự muốn liều mạng.

Sau đó bỗng nhớ ra gì đó, liền gọi thuộc hạ

" Trịnh Chiêu!”

Trịnh Chiêu nghe gọi cung kính hành lễ bước vào.

Trương Duật nói “Trịnh Chiêu, ngươi về báo với phu nhân là ta vẫn ổn, sẽ ở lại dưỡng thương ở Kỳ Cấp vài hôm. Bảo nàng đừng bận lòng, cũng không cần đến tìm ta.”

Trịnh Chiêu vừa bước đi mấy bước thì hắn gọi y lại

“ Ngươi ... tiện đường đến lều quân y, truyền lời đến Y sư đại nhân Thanh Cao cử vài phụ tá đắc lực đến thay băng và phụ ta dưỡng thương.”

...

Sau khi Trịnh Chiêu từ lều quân Y rời đi.

Rất nhanh, Thanh Cao đã gọi hai thuộc cấp là Mộc Chân và Triều Ca đến dặn dò rất nhiều điều, đặc biệt là tính khí của A Duật Tướng quân rất khó chìu, tốt nhất nếu không có chuyện thì không nên làm phiền.

Vị tướng này không giống như Chủ doanh Phạm Ngũ Lão, tuy có vẻ hung dữ nhưng lại thoải mái, tâm tính bộc trực dễ nói chịu.

Còn Trương Duật tướng quân thì không bao giờ ông có thể hiểu hắn đang thật sự nghĩ gì, hắn hành sự dứt khoát tàn nhẫn, không nói hai lời.

Đôi mắt lại như có một tầng sương mù che phủ mọi thứ trong con người hắn, đôi lúc lại như có lửa thiêu cháy người đối diện.

Nghĩ thôi cũng thấy khó thở!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.