Triều Ca đi được nửa đường thì bỗng phát giác ra một chuyện
“ Mộc Chân, anh nghĩ xem chúng ta là phụ tá cho Y Sư, làm mấy việc bưng trà rót nước, tắm giặt có phải là hơi ... bị mất uy tín không?”
Mộc Chân bĩu môi
“ Ngươi muốn bị bay đầu hay là làm việc. Nếu đã không muốn làm thì dẫn theo Bình Sa cho nó làm thay chúng ta, có nó làm tất cả mấy chuyện chạy vặt bên ngoài, còn chúng ta chỉ việc ở bên cạnh hầu hạ là được. Để ta gọi thêm vài đứa bên quân kỹ đến, phục vụ cái ấy cho Ngài.” Hắn nháy mắt với Triều Ca ra vẻ ám mụi.
“ Anh có nghe Y sư đại nhân dặn dò gì không, ngài ấy rất khó ở, nếu muốn làm gì tốt nhất hỏi ý kiến của y sư trước. Ta không dám mạo hiểm đâu, đầu trên cổ chỉ có một.”
“ Ngài ấy có khó thì cũng là nam nhân, mà nam nhân thì làm sao mà thiếu mấy cái đó.”
Đêm hôm nay, Bình Sa vừa ở trại tù binh về, vừa vào đến cổng đã nghe có người bảo đến lều Chính trong doanh có người truyền.
Bình Sa dè dặt hỏi “ Xin hỏi, lều đó hiện tại là vị nào đang ở vậy?”
Sở dĩ, cô hỏi chuyện này, vì Quân doanh Kỳ Cấp chính là địa bàn quản lý của tướng Phạm Ngũ Lão.
Nhưng hôm nay, nghe nói còn có rất nhiều tướng chỉ huy từ trận Vạn Kiếp chuyển về, từ đó lòng cậu cứ lâng lâng một thứ cảm giác sợ hãi vô hình, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721962/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.