Mộc Chân “Thế nào, người nhìn đi. Ngài ấy vẫn ngủ, ta trông ngài ấy mấy hôm rồi. Căn bản ngươi có ở lại đây, ngài cũng không biết đâu. Yên tâm! Người làm loạn thế nào cũng không sao cả! Đêm nay ở lại xem xét tình trạng cho tướng quân một đêm cuối đi.”
“Một đêm cuối?” Cô hơi bàng hoàng.
“ Bên phân khu Quản Quân có lệnh, ngày mai người sang trại hoa Đào làm việc.”
“ Ngươi đã quên thỏa thuận giữa chúng ta sao?”
Mộc Chân có chút bối rối, hắn suy nghĩ thật lâu rồi chậm rãi trả lời.
“ Ngươi không có tên trong danh sách lần này, đây là lệnh từ bề trên ban xuống, ta không thể làm trái.”
Võ Đông Nhiên muốn thuyết phục với Mộc Chân, nhưng bỗng lập tức ngưng lại, cô không thể bàn kế hoạch với Mộc Chân trong lều này được.
Nhất thời lặng yên nhìn Mộc Chân với ánh mắt có phần oán giận.
Rõ ràng cô đã nói với hắn tìm cách cho cô theo quân ra trận. Tại sao lúc này hắn lại bình thản phản bội cô như vậy?
Kẻ này thật sự không đáng tin, cô cảm thấy hắn có điểm kỳ lạ mà không thể bóc trần được.
Mộc Chân lạnh giọng ra lệnh “Ngươi ăn đi! Đêm nay ta không canh ở đây, có nhiệm vụ phải làm, ta phải chuẩn bị để mai khởi hành rồi!”
Mộc Chân bước vội ra cửa lều, trong thoáng chốc y quay lại nhìn cô, Võ Đông Nhiên cũng cùng lúc nhìn y, liền bắt gặp ánh mắt sợ hãi lẫn hiếu kỳ của y đang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721926/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.