Trương Duật mang theo 5 tướng giỏi nhất của Đại Việt lúc bấy giờ cùng năm vạn quân tổng tiến công chiến trường Hàm Tử.
Vết thương trên cơ thể hắn vẫn còn đau, thuốc giải đã ngưng mấy tháng nay.
Hiện tại, thứ vẫn còn duy trì hoàn hảo nhất trong hắn chính là cái đầu tinh anh.
Hắn đã bày binh bố trận, tạo ra một cái bẫy hoàn hảo để đón địch.
Bến sông rộng lớn, gió thổi lồng lộng, ẩn bên trong đám lau sậy được bố trí súng bắn đá, cung thủ cỡ lớn.
Hai bên sông Hồng là vô số bẫy rập hầm chông, tạo ra thế trận thiên la địa võng vô cùng hoàn mỹ.
Hơn năm vạn quân đang trong trạng thái hừng hực khí thế chờ đợi quân địch cập bến
Hắn ngồi trên lưng ngựa ở vị trí đầu hàng, đón đầu ngọn gió nóng hừng hực của mùa hè.
Đôi mắt của hắn như một con chiến lang đang săn mồi, quét qua một lượt tất cả địa hình bày trận.
Lần này chính là trận tử chiến với chiến tướng số một Mông Cổ -Toa Đô, hắn biết sẽ hết sức nguy hiểm và gian nan.
Trước kia hắn không bao giờ có chút gợn sóng trong lòng khi ra trận, cái chết không bao giờ là nỗi sợ với hắn, nhưng lần này thì hắn có một sự quyết tâm cháy bỏng, hắn thật sự muốn quay trở về.
Lòng hắn chợt nhớ đến Võ Đông Nhiên, người con gái đang ẩn thân trong đội quân y ở Kỳ Cấp.
Đúng lúc này, hắn khẽ động tâm lơ là chiến trường phía trước một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721920/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.