Ngựa chiến của Trương Duật quả không hổ danh là bảo mã của Đại Việt, chỉ trong một thoáng chốc xoay vòng của gió, cát bụi mờ mịt còn chưa kịp tan, thân ảnh người trên lưng ngựa đã lao đi vun vút cách một khoảng xa thật xa.
Võ Đông Nhiên mím môi, mắt bỗng trở nên ẩm ướt hơn nữa. Vừa rồi, hắn... có phải là vì cô mà quay trở lại không?
Hắn đã nhận ra cô sao? Nhận ra từ lúc nào? Nếu hắn biết cô còn sống thì cô nên làm gì, nên đối diện với hắn với thái độ ra sao?
Mối quan hệ của cô và hắn chẳng phải đã sớm chấm dứt, tại sao hắn còn quan tâm cô như vậy?
Thân phận thật sự đã bị bại lộ công khai với ai chưa? Hai án tạo phản bán nước của cha và anh trai treo lơ lửng trên đầu, thì một cái mạng của cô thật không đủ để xoa dịu sự tức giận của triều đình và lòng dân chúng.
Có phải trận chiến này sẽ bị hành quyết không?
Không... cô không cho phép mình nghĩ nữa, phải tỉnh táo, phải dốc sức chiến đấu với nhiệm vụ trước mắt, cô tuyệt đối không thể phân tâm. Nếu cô chậm chạp hoặc phạm sai lầm, thì sẽ phải đánh đổi chính là tính mạng của cô và nhiều người khác.
Khi Trương Duật vừa ghìm cương lại ở vị trí đầu hàng, thì đoàn thuyền địch vừa đến.
Tiếng tù và “u u” từ bốn phương tám hướng dồn dập vang lên khắp nơi, báo hiệu cho toàn quân chuẩn bị nghênh địch.
Vẻ căng thẳng của Lý Bích lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721919/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.