Lúc đoàn người ngựa bắt đầu ra đi, quân kỳ phấp phới trên cả một đoạn đường rất dài, phía trước là các chiến tướng chỉ huy, phía sau là binh sĩ tinh nhuệ và không bị thương trong trận chiến lần này.
Ánh mắt của Trương Duật tinh anh hướng về màn đêm đen tối phía trước, nhưng tâm trí lúc này lại tập trung về một người ở phía sau, nhất thời mở miệng hỏi Lý Bích bên cạnh.
“ Nàng ấy vẫn bình an đúng không?”
Lý Bích tay siết cương thật chặc, ậm ừ gật đầu.
Trương Duật mới hít một hơi để tỉnh táo đôi chút, hắn bỗng trở nên thật trầm tư, tâm trạng có phần nặng nề xen lẫn một chút mỏi mệt, nhưng mặt nạ kia đã che đi phần lớn biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Lý Bích đi ngựa bên cạnh vẫn có thể nhìn ra một phần nào.
Trương Duật: “Mọi chuyện đều nhờ ngươi! Lúc này ta thật sự không thể! Hãy thay ta bảo vệ nàng.”
Lý Bích: “Chiến tranh sẽ nhanh chóng kết thúc thôi! Nàng ấy rất mạnh mẽ, cứu được rất nhiều người.”
Im lặng... chỉ có tiếng bước chân rầm rập của quân lính và tiếng vó ngựa lốc cốc trên mặt đất vang lên trong đêm vắng.
“ Trương Duật?” Lý Bích nhìn hắn, ánh mắt rơi vào vết thương trên sườn mặt vẫn còn rỉ máu, người bạn này của y thật sự đã ép bản thân kiên cường đến mức đáng thương.
Toàn thân Trương Duật từ trên xuống dưới, đều chi chít vết thương cũ lẫn vết thương mới, hắn cũng có một thân máu thịt như bao người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721912/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.