Bên dưới có tiếng nói rì rầm:
“Trương Duật tướng quân trước nay chưa từng xem chúng ta là đối thủ, ngài chỉ đấu với các chỉ huy quân doanh. Cũng chỉ có Ngũ Lão tướng quân là ngang sức với ngài. Nay lại thi với tên nô dịch này. Có phải là hạ uy danh lắm không?”
“Ta còn nghĩ là ngài lên đấu với tên kia!”
Bỗng âm thanh rì rầm nhanh chóng biến mất, khi nghe Nguyễn Khoái quát lớn nhắc mọi người im lặng.
Trương Duật không hề quan tâm đến lính tráng bên dưới đang xì xào cái gì, hắn đứng hiên ngang trên võ đài đáy mắt hiện lên một tia lãnh đạm nhìn đỉnh đầu của cô, từ đầu đến cuối không nói gì. Cứ như hắn thật sự muốn đấu với cô vậy.
Võ Đông Nhiên lòng như lửa đốt không hiểu cái tên quái đản Trương Duật có ý đồ gì, mãi lúc sau mới nghe được giọng nói đầy từ tính của hắn.
“Chịu lộ mặt rồi sao?”
Cô nghiến răng nghiến lợi trong lòng, không ngờ lại có lúc rơi vào hoàn cảnh đứng trước sự chú ý trước hàng nghìn người thế này.
“Ta không hiểu ý ngài!” Cô chớp chớp mắt mấy cái ương bướng nhìn đi chỗ khác.
Hắn cười lạnh, mặt mày vẫn không có chút thả lỏng, hầu như ở trước binh sĩ hắn chưa bao giờ cười nói hay có thái độ ôn hòa, ai ai cũng nể sợ và cung kính vị tướng chỉ huy này. Thế mà hôm nay, cô lại có thái độ ấy với hắn, lúc nãy còn dùng ám hiệu với Lý Bích, hoàn toàn xem hắn là hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721501/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.