Thân thể hắn cứng như khúc gỗ khiến chân nhỏ của cô đau nhức, mùi cơ thể kia mạnh mẽ tiết ra triệt để khiến cô gục ngã, cô nhận ra mình chỉ là sợi tơ trong tay hắn mà thôi.
Cô bỏ cuộc, lý thuyết và thực hành hoàn toàn khác xa nhau. Nếu cô còn ngoan cố đụng chạm thế này, hắn lại liên tưởng đến mấy chuyện không hay.
Võ Đông Nhiên bực bội ngẩng mặt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt cong cong đang cười của hắn, trong con người đen sâu hun hút ấy chỉ có hình bóng của cô. Cô vừa thẹn vừa giận đánh mấy cái vào ngực cái người trước mặt cho bõ tức. Hắn cũng để mặc cho cô đánh.
Sau đó Võ Đông Nhiên toang bỏ đi, thì bất ngờ bị cắp ngang eo bế bổng lên bằng một tay, như người ta cắp lợn con ra chợ bán vậy.
“Buông ra!” Cô giãy dụa trong cánh tay rắn chắc ấy, mặt mày đỏ gay.
“Im nào!” Hắn trầm thấp nhỏ giọng cảnh cáo.
Trương Duật đi nhanh đến chỗ Nguyễn Khoái, để lại một câu sau lưng y.
“Ta thua rồi! Nói với tên kia, muốn vị trí cuối bảng hay là muốn đấu với ta.”
Nguyễn Khoái ngầm hiểu ý vội giơ tay ra hiệu: Được!
Nói xong hắn đặt Võ Đông Nhiên xuống kéo tay cô bước đi ngang qua mặt Lý Bích. Chỉ nghiêm giọng để lại một câu: “Ngươi thay ta chủ trì.”
Lý Bích gật đầu, thái độ lãnh đạm, ánh mắt không hề liếc nhìn Võ Đông Nhiên một lần. Nhưng khi bóng Trương Duật và cô vừa đi khỏi thì y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721499/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.