Hai năm sau, khi nhận được tin Trầm Hương tự sát hắn tức tốc bỏ công vụ trở về Kinh thành.
Ngày hắn và Trầm Hương tổ chức lễ cưới, hắn đã hỏi lại nàng ấy một lần cuối.
“Trầm Hương, nàng đã suy nghĩ kỹ rồi đúng không? Trước khi vào tế bái tổ tiên nhà họ Nguyễn, ta cho nàng một lần nữa thay đổi quyết định.”
Trầm Hương kiên định gật đầu “Ta có thể chấp nhận yêu cầu của chàng.”
Hắn nghiêm mặt nói:
“Không phải “có thể” mà là bắt buộc phải như vậy, mãi mãi sẽ như vậy. Nếu sau này nàng gặp được người nàng yêu thật lòng, ta sẵn sàng hưu nàng, lấy danh phận anh trai đích thân cưỡi ngựa đưa nàng lên kiệu về nhà chồng.”
“Chàng yêu nàng ta như vậy sao?”
“Chàng lập bàn thờ nàng ta trong nhà thờ họ Trương, cho nàng ta vị trí chính thê ta cũng không nói gì, còn tình nguyện giữ bí mật cho chàng. Nhưng chàng không thể buông bỏ để bắt đầu lại sao? Người đi cũng đã đi rồi! Pháp luật công nhận thân phận của ta, triều đình công nhận địa vị của ta, người người ủng hộ hôn sự này. Còn chàng và nàng ấy ngay từ đầu đã là mối quan hệ sắp đặt bởi âm mưu toan tính, làm trái với luật lệ. Một tội phạm làm sao có thể kết hôn với thần tử triều đình. Hai người chưa từng là vợ chồng hợp pháp.”
Hắn không trả lời, chỉ nắm chặt tay vẻ mặt hiện lên một nỗi đau ẩn giấu bấy lâu, nay vì câu hỏi này mà nỗi đau ấy lại ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721485/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.