Đêm càng khuya, trong ánh đèn leo lắt trên giá kê đồng giữa nhà, có bóng dáng hai người phản chiếu trên vách đất hòa thành một khối, lời nói đan xen bao thắc mắc, bao nhớ nhung đều được giải bày.
Một đêm yên bình trong ngôi nhà thờ ấm cúng với đầy đủ cung bậc cảm xúc, tất cả hiểu lầm, thù hận đều bị đẩy lùi sau cánh cửa.
Cô không muốn ngủ, trong đôi mắt màu hổ phách có nhiều quá tâm sự, quá nhiều câu chuyện bao năm qua chưa từng có người đủ tín nhiệm để kể, nay hắn đã trở lại, cô lại có chỗ để trút bầu tâm sự.
Võ Đông Nhiên gối hai tay bên má, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt long lanh đượm tình ngọt ngào.
“Trương Duật, đêm nay ta đã trang điểm đấy! Chàng có nhận ra không? Lâu lắm rồi, ta không có làm chuyện này. Tay nghề không còn được như xưa.”
Hắn dịch người áp sát mặt cô, như để cố ý cho cô thấy là hắn đang chiêm ngưỡng một viên ngọc quý. Dù thường ngày cô không phấn son, không xiêm y váy áo lụa là cũng đã là một mỹ nhân thanh lệ (*),một đóa hoa quỳnh thuần khiết trong tim hắn. Cuộc sống ở quân doanh quá khổ, cô như thế nào làm sao hắn có thể không nhận ra?
(*) Thanh Lệ: ngụ ý khuôn mẫu rõ ràng đường hoàng, chỉ người con gái gia giáo nghiêm trang.
Trương Duật hít một hơi sâu, sau đó hôn phớt lên môi cô.
“Ta ngửi thấy chỗ này có mùi mật ong, rượu vàng và vài thứ nữa, ta không nhận ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721472/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.