Bàn tay hắn đã luồn vào bên trong áo chạm đến bầu ngực mềm mại mát lạnh của thiếu nữ. Hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
“Làm sao bây giờ? Xong đời ta rồi!” Hắn bỗng cảm thấy căng thẳng.
Võ Đông Nhiên vội chụp lấy tay tham lam đọa dục ấy, cô bậm môi lại lắc đầu, ánh mắt hiện ra vẻ van nài lẫn cảnh cáo hắn.
“Đừng... Duật! Đây là nhà thờ tổ. Chúng ta chưa làm lễ, không thể làm chuyện đó ở đây.”
Hắn nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống mất dần khống chế.
“Ta biết! Ta không nên mất kiểm soát như vậy. Nhưng...”
Cô nghiêm mặt nhìn hắn “Nếu không, chúng ta tách ra ngủ đi!”
Trương Duật ngưng trọng ánh mắt, hắn không cam tâm, hiếm có cơ hội nào cả hai tự do bên nhau như vậy. Bản tính lưu manh lại nổi lên, hắn hắng giọng rất bình tĩnh nói:
“Vậy ra khỏi khuôn viên nhà thờ được không?” Ánh mắt hắn lúc này thật sự rất gian tà có lẫn sự háo hức không che giấu.
Võ Đông Nhiên thản thốt, cô tròn mắt xua tay.
“ Không được! Chàng điên rồi!”
Hắn không nói thêm lời, ngồi dậy bế xốc cô lên bước ra khỏi nhà.
Chân nhanh bước đến một khu vườn, chính xác là một khuôn viên rộng lớn có hồ sen, có rất nhiều cau trồng xung quanh vườn và hai bên lối vào vườn cũng toàn là cau xanh nhiều năm tuổi, thân cao thẳng tắp, vươn cành lá ra hứng trọn từng giọt ánh sáng lạnh như sương của vầng trăng trên cao.
Cô rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721470/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.