Trong không gian mờ mờ, cô không thể nào thấy được đôi mắt phượng ngập tràn ý cười, cùng khóe môi cong của hắn được, nếu không dù có lũ quét đổ xuống đầu cũng không rửa trôi hết sự ngượng ngùng của cô.
Hắn dựa theo năng lực quan sát trong bóng tối tài tình, cúi xuống nhìn vào đôi mắt mê loạn lửa tình nhưng vẫn cố gắng kiềm chế giữ mình của thiếu nữ. Tay vuốt mũi cô một cái, giọng nói đậm vị yêu thương nuông chiều.
“Đối với phu quân, sao lại ngại ngùng?”
“Ta không có.” Cô lí nhí phản đòn trong vô vọng.
Hắn cũng không muốn cô xấu hổ đến mức khóc ra đây, nên chủ động nhận lại tất cả về mình. Giọng nói trầm lắng xuyên vào tâm can khiến cô dâng lên một trận ngứa ngáy.
“Ừ! Là phu quân ép buộc nàng, là Trương Duật lưu manh, xấu xa, càn quấy. Âm thanh chết tiệt gì đó, hay rên rỉ khóc thút thít gì đó là ta làm, của ta tất.”
Cô hừ một tiếng trong lòng, dù biết hắn nói điêu nhưng tự dưng cô lại bớt đi một phần cảm giác e thẹn trong lòng.
Trương Duật lại giở trò nữa rồi, có thứ gì đó ẩm ướt ấm nóng vuốt ve vành tai non mềm của cô, khơi gợi lên một sự hưng phấn hoang dại trong cơ thể. Võ Đông Nhiên lại nhanh chóng di chuyển sự chú ý của bản thân, cắn răng ngăn chặn cảm giác lâng lâng, ngứa ngáy khó chịu nơi đâu đó.
“Nếu ngày mai chàng lên Kinh, Quan gia giữ làm chàng lại lập phủ. Nếu lại có thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721465/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.