Đến khi Võ Đông Nhiên tỉnh lại, thì phát hiện bản thân đã nằm trên giường ở trong nhà, chăn gối mềm mại lộn xộn bao phủ xung quanh. Đêm qua cô cũng không biết mình thiếp đi từ khi nào, đến lúc này thì hình như trời đã sáng rõ rồi, có lẽ hắn đã bế cô vào nhà.
Trong ba năm quân doanh, khi ngủ ở kho thuốc chỉ cần có một âm thanh nhỏ cũng khiến cô bừng tỉnh. Cô biết khi bên cạnh hắn bản thân có cảm giác an toàn, nên mới buông lỏng cảnh giác đề phòng như vậy.
Ngoài cửa mặt trời đã lên cao, có ánh sáng mạnh tràn vào khe cửa, chim chóc ríu rít hót vang bên hiên nhà, còn có mùi thơm của thức ăn từ phía căn bếp đối diện bay đến.
Võ Đông Nhiên nhìn lại cơ thể đã được mặc lại y phục chỉnh tề, nhưng tóc lại buông xõa có chút rối. Cô không nghĩ nhiều vội làm nhanh thao tác giống như trong quân doanh, không được lề mề chậm chạp. Thu dọn chăn gối, chỉnh lại y phục tóc tai gọn gàng. Hôm nay không cần quấn tóc, hay thoa thứ bột ngụy trang Cửu Tang kia lên mặt nữa.
Cô bước ra ngoài cửa, ở bên góc sân có một cái giếng, chạy vội đến rửa mặt, thì phát hiện có một cái chậu gỗ đã đầy ắp nước trong đó, còn có một lọ muối tre có chút quen thuộc ở bên cạnh, hình như là cái lọ cô đã làm rơi trong nhà tắm của Trương Duật lúc còn ở Kỳ Cấp. Hóa ra cô đã bị chú ý từ khi
Khi cô vừa ngoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721463/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.