Một mùa đông khắc nghiệt chính thức đổ bộ, làng Hạ Sương đón nhận những cơn gió lạnh rét muốt từ phương Bắc xa xôi thổi đến.
Trâu bò của dân làng không còn thả rông ăn cỏ ngoài ruộng nữa, tất cả đều nhốt chuồng đốt lửa hun giữ nhiệt xung quanh. Những năm tháng hậu chiến tranh diễn ra vô cùng khó khăn, vật nuôi chủ lực để phát triển nông nghiệp không thể không lưu tâm, chính là cần câu cơm là nguồn sống duy nhất trong gia đình.
Dân chúng được Triều đình ban ra lệnh, không được giết trâu bò, nếu không sẽ bị đấu tố phạt tội rất nặng.
Nhà của Võ Đông Nhiên và Trương Duật không có trâu bò, không có đất ruộng, chỉ có thể sống hoàn toàn dựa vào rừng.
Nhưng đời có một câu “Ăn của rừng, rưng rưng nước mắt”. Trương Duật phải vật lộn với thú dữ trong rừng sâu, ngày ngày đi săn đổi gạo.
Trương Duật tham gia vào nhóm các thợ săn trong làng, hắn hòa mình vào tập thể như một người dân bình thường nhất.
Mọi người nhận xét hắn trầm ổn thầm, rất ít nói, nhưng lại người săn giỏi nhất. Có lẽ hắn sống tập thể đã quen nên cũng không khó để hòa nhập.
Trương Duật hắn trong quá trình tiếp xúc với thôn dân hàng ngày vẫn ẩn mình, không tự tiện phô diễn nhiều khả năng tránh gây sự chú ý. Đồng bạn săn bao nhiêu hắn săn bấy nhiêu, không bao giờ cố ý nổi bật.
Cuộc sống khó khăn nhưng Võ Đông Nhiên không hề vất vả, vì có Trương Duật gánh vác phần lớn những việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721403/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.