Hắn về muộn.
Chiều tà vương trên mái tranh kéo dài đến tận ngọn núi ở đằng tây dần dần biến mất.
Màn đêm ở Hạ Sương dần ngự trị, bao lo lắng sầu muộn trong lòng cô theo bóng đêm u tối trào ra bên ngoài.
Võ Đông Nhiên đi qua đi lại trong sân nhà, ánh mắt chốc chốc nhìn về lối đi quanh co dẫn vào nhà.
Cuối cùng cũng thấy bóng dáng cao lớn hòa chung với bóng đêm, bước về phía cô mang theo nguồn nhiệt lượng nóng hổi bao quanh thân thể.
Lòng cô như có muôn vạn hoa nở, cô khẽ reo lên.
Trương Duật! Cuối cùng cũng đã về!
Võ Đông Nhiên chạy ào đến nhảy cẫng lên ôm lấy hắn. Một luồng gió mát nương thao tà váy nhẹ nhàng của nữ nhân dao động trong không khí đổ về hướng người hắn.
Hắn đi về tay không, cô cũng không quan tâm, vốn dĩ không bao giờ đặt nhiều áp lực lên hắn, miễn đem thân thể an bình về nhà là cô đã mãn nguyện rồi.
Trương Duật dang tay, nhẹ như không bế bổng cả người cô lên cho cô ôm sát vào người. Võ Đông Nhiên tự nhiên đưa tay quàng cổ hắn, ánh mắt khắc khoải sự nhớ mong cả ngày dài.
Hàng mi cong khẽ chớp, như cố níu kéo chút ánh sáng chiều tà chui ra khỏi màn đêm đang bao phủ để nhìn cho kỹ nam nhân trước mắt.
“Hôm nay chàng về trễ!” giọng cô dịu dàng mang theo một chút trách móc.
Hắn gật đầu, chất giọng hơi khàn đáp lời:
“Ừ!” Không một vế nào giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721029/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.