Nhưng đây là phu quân của cô, cô đau lòng. Làm sao có thể bình tĩnh như những bệnh nhân khác được, dù chỉ là một vết thương nhẹ nhất.
“Lần sau phải cẩn thận, chàng nên nhớ chàng còn có người chờ ở nhà. Gặp thú lớn nên bỏ chạy, bằng mọi giá phải giá phải đem con người nguyên vẹn về cho ta.”
“Vết thương của dã thú gây ra sẽ khó trị hơn đao thương, dễ bị nhiễm trùng và dính phải bệnh lạ. Chàng không cẩn thận gì cả.”
Cô càng nói càng rối, liên miên bên tai Trương Duật trách móc:
“Không biết nghe lời!”
“Đã nói không săn thú lớn.”
“Đồ ngoan cố, bướng bỉnh.”
Miệng nói, tay cô bắt đầu sờ soạng xem xét miệng vết thương, thái độ bực dọc xen lẫn lo lắng không thôi.
Trương Duật quay lại.
Hắn phì cười, tay gõ lên trán cô một cái mắng yêu:
“Nhóc con, cái miệng này... không để làm da non. Càng lúc càng biết mắng chửi người.”
Trương Duật thở ra, hơi thở nóng rực nồng đậm sự mệt mỏi xen lẫn đau lòng. Nhìn thấy mắt cô càng lúc càng đỏ. Hắn vòng cánh tay ôm trọn cô vào lòng.
“Đừng khóc, ta biết nàng khó chịu, nhưng thật sự ta không có làm sao cả. Nếu lần này ta không ra tay sẽ có rất nhiều người chết. Là một con hổ lớn, căn bản mấy người đó không chống cự lại được.”
Nữ nhân này chỉ yếu đuối với hắn mà thôi, làm sao hắn nỡ để nàng lo lắng, làm sao nỡ nhìn thấy nước mắt của nàng sắp rơi mà không dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721028/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.