“Chớp mắt cái gì?”.
Diệp Khuynh Thành đẩy Diệp Đan Quỳnh ra, kéo tay Lưu Phong mỉm cười: “Tiểu Phong, con bé Đan Quỳnh này không hiểu chuyện, cháu đừng để bụng, mau ký tên đi”.
“Chẳng phải công ty còn lỗ hổng ba trăm triệu tệ sao? Cháu nghĩ cách bù lỗ hổng này trước, tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, cháu thấy sao?”.
“Cháu? Bù lỗ hổng ba trăm triệu tệ?”, Lưu Phong chỉ vào mũi mình: “Cô nghĩ cháu có tiền lắm sao?”.
Tôi nói với bà về phụ nữ, bà lại nói với tôi về tiền?
Nực cười, tuy đều là lấp vào chỗ trống, nhưng có thể giống nhau sao?
Diệp Khuynh Thành gật mạnh đầu, ánh mắt dường như muốn nói: Chắc chắn lão sư phụ khốn kiếp của cậu đã để lại toàn bộ tiền cho cậu, ba trăm triệu tệ chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Lúc này Lưu Phong mới hiểu ra.
Diệp Khuynh Thành đã nhòm ngó đến món tiền kia từ lâu.
Thảo nào là người phụ nữ của Nhân Hoàng, tính toán sắp bằng Tô Đát Kỷ luôn rồi.
Lưu Phong thầm phỉ nhổ.
Nhưng hiện giờ khoản tiền kia chẳng liên quan gì đến anh cả.
Trước khi qua đời, lão quái đã nói nếu Lưu Phong kế thừa vị trí Nhân Hoàng, thì anh có thể sử dụng tùy ý số tiền kia.
Nếu không thì không được động đến một xu.
Lưu Phong cũng không quan tâm rốt cuộc lão quái để lại bao nhiêu tiền. .
||||| Truyện đề cử: Luyến Ái Từ Nơi Anh |||||
Bởi vì anh không muốn làm Nhân Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-dao-hoa/3393011/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.