Lã Mông cũng chưa lên tiếng xử lí Vô Trần thế nào, thị vệ cũng không giám tự ý làm chủ, chỉ mang theo mấy phần khách khí đem người mời về nơi ở của hắn, ở ngoài hơn chục thị vệ canh gác chặt chẽ.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Trong đầu hắn toàn lo lắng, sợ hãi chiếm hết tâm trí, ánh mắt suy sụp. hắn nghĩ rằng mình đã có chỗ dựa vững chắc là Cửu vương. Đợi đến khi Cửu vương thuận lợi đăng cơ, hắn liền có thể để vợ con hưởng vinh hoa phú quý, nhà cửa rộng rãi. Làm sao hắn có thể nghĩ tới, đám đồ tôn kia lại sơ sẩy kéo hắn xuống hố.
"Sư phụ... sư phụ..." đồ đệ bên cạnh hô hoán đánh thức hắn, hắn hởng hốt giật mình, đối diện với tên đồ đệ ánh mắt đang thất kinh kia, không cần hắn mở miêjng hỏi, vô trần cũng biết hắn muốn hỏi cái gì.
Vô trần nghiến răng, nói: "Câm miệng!"
Nếu như Hoàng thượng chỉ là nhất thời nổi nóng với hắn vì chuyện ngự sử, có lẽ hiện tại hắn cũng chưa thể mất mạng được. hắn lúc này tuy trong lòng tuyệt vọng, nhưng vẫn còn h vọng vào cửu vương, nhất định sẽ cứu hắn.
Vô trần càng muốn nắm chặt lấy nhánh cỏ cứu mạng này, truy hỏi tên đồ đệ. "Mấy ngày nay Cửu vương có phái người đưa tin tới không?"
Đồ đệ lắc đầu.
Vô Trần như là bị dội cho một chậu nước lạnh, trong lòng căng thẳng. Cửu vương bình thường sẽ không như thế, không lẽ.....
Hắn bất lực mà gào thét nói: "Huyền thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tan-hoan/3540462/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.