Thái giám vừa đi triệu kiến Vô vi tử, thì có người trước một bước đứng trước mặt hắn.
Lã Mông liếc nhìn tên đạo sĩ kia, không vui không giận nhưng âm thanh lại trầm thấp đáng sợ; "Quốc sư có chuyện gì không?"
Vô trần cả người chấn động, run rẩy cong eo nói: "Hoàng thượng, thần bị oan uổng a!'
Lã Mông buông thõng vai, xoa đầu rồng trên long ỷ cũng không trả lời hắn, trái lại hỏi: "Quốc sư a, trẫm có từng bạc đãi ngươi không?"
Vô trần nhất thời á khẩu, không biết nên đáp lại như thế nào, Lã Mông lại tiếp tục nói: "Phàm là những việc ngươi mở miệng, trẫm đều cho ngươi, thậm chí cả triều thần phản đối việc xây dựng vọng tiên đài, trẫm cũng đều ngoảnh mặt làm ngơ."
"Trẫm vì ngươi mà xử lí muôn vàn khó khắn, làm nhiều chuyện như vậy, đến khi nào ngươi mới cho trẫm một kết quả?"
Vô trần trên đầu đầy mồ hôi lạnh. Ánh mắt đảo quanh bất định, giọng nói thều thào vô lực: "Sắp rồi,..... sắp rồi..."
"Trẫm không muốn nghe những câu nói này!" Lã Mông đột nhiên cầm lấy chén trà trên bàn ném tới.
Vô Trần không giám trốn, co rụt cổ lại vì sợ hãi, hai mắt nhắm chặt, thân thể cứng lại như tấm gỗ, chờ hắn mở mắt ra, cái chén trà đã vỡ tan tành bên người hắn, Lã Mông hiển nhiên vẫn thủ hạ lưu tình với hắn.
"Vẫn là ngươi cùng cửu vương luôn lừa gạt trẫm?"
Ánh mắt Lã Mông lạnh băng nhìn chằm chằm về phía hắn, hắn cảm giác như trong tim bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tan-hoan/3540461/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.