Sài Long Uy muốn đoạt kiếm, lại bị Tuyên Thành giựt lại quát lớn: "Đừng nhúc nhích!" Thị vệ xung quanh nghe thấy động tĩnh liền xông tới, hoảng sợ nhìn thanh kiếm trong tay nàng.
"Lớn quá." Tuyên Thành lầm bầm trong miệng, tiện tay trả thanh kiếm trở về trong lòng Sài Long Uy.
Sự căng thẳng trong lòng của Sài Long Uy vẫn chưa thả xuống, nháy mắt lại nâng lên. Chỉ thấy, sau khi nàng trả thanh kiếm lại cho hắn, lại rút đoản đao nhỏ của bản thân ra.
Tuyên Thành cầm đoản đao sắc bén trên tay, quơ quớ trước cổ tay mình vài lần, sau đó lại thấy mạch máu dưới cổ tay kia phản phất dưới lưỡi đao kia vô cùng yếu ớt.
Nàng muốn đánh cược một lần, đánh cược với vị thần y trong tòa viện kia, nàng lấy tính mạng của mình ra đánh cược, nàng không tin vị thần y kia thấy chết mà không cứu.
Không phải gọi hắn là thần y sao? Nếu như cắt nhẹ một đường trên cổ tay, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Ở trong mắt nàng, đây là sự đánh cược nhỏ mà thôi, nhưng lại có thể đổi lại sự cứu giúp của thần y. Từ trước đến nay nàng vô cùng sợ đau, nhưng bây giờ lại có dũng khí hơn bao giờ hết.
Nàng cử động một cái, ngay tại thời khắc này, đám thị vệ cùng Sài Long Uy bên cạnh đều ngừng cả hô hấp, không dám thở mạnh ra ngoài.
Hắn dường như biết Tuyên Thành định làm gì, liền quỳ xuống đất nói: "Công chúa! Tuyệt đối không thể!" Thị vệ đứng phía sau hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tan-hoan/2882776/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.