Hứng thú của tiểu hài tử đều phải bồidưỡng từ nhỏ, mà hứng thú được bồi dưỡng tốt thì mới có thể trở thành kỹ năng. Diệu nhi được Thẩm Nghị dạy dỗ, ngoại trừ thi thư văn vẻ mà tiểuhài tử sáu tuổi cần học, về phương diện hội họa cũng rất phát triển.
Thẩm Nghị nghĩ hay là tìm giúp Diệu nhimột sư phụ chuyên về vấn đề này cho hắn, liền cùng Thẩm Huy thương lượng một chút. Thẩm Huy trầm ngâm một lúc cũng thấy không sai, liền để cửmột người, người này chính là đế sư của tiên đế, Thành Mặc cư sĩ.
“Thành Mặc cư sĩ năm đó là lão sư chuyêngiáo dục cho tiên đế, dạy người đọc sách và hội họa, không chỉ văn họcxuất chúng, mà tài vẽ thủy mặc đan thanh* cũng đứng thứ nhất đương thời. Nếu người có thể đồng ý nhận dạy bảo Diệu nhi, vậy thì không chỉ hộihọa, mà ngay cả phương diện văn học cũng không cần lo lắng.” Thẩm Huynói với Thẩm Nghị. “Tuy nhiên lão cư sĩ này từ lúc tiên đế băng hà đãcáo lão hồi hương. Hiện tại cũng ru rú trong nhà, không dễ dàng tiếpkhách. Muốn hắn thu nhận đồ đệ, lại là thầy dạy chính… Chỉ sợ rất khó.”
(* Thủy mặc đan thanh: không rõ lắmnhưng chắc là một kiểu vẽ của Trung Hoa, từng nghe bào “Thủy mặc đanthanh” của Lý Ngọc Cương, hay kinh khủng, mọi người nếu thích thì có thể thử nghe https://www.youtube.com/watch?v=XZICH9F3MQE)
Thẩm Nghị cau mày, “Có khó cũng phải thử xem. Nếu Diệu nhi có thiên phú vậy thì không thể chậm trễ nó.”
Nói như vậy, Thẩm Nghị liền quyết định, nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tai-nuong-tu/3243866/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.