Chạng vạng, Tống Tân Đồng xuống bếp đơn giản làm vài món thức ăn. Có thịt hươu nổ hành, trứng xào cây hương thung, rau huyết bì xào gan lợn, còn có canh xương, hương thơm bốn phía, ngửi đến làm người miệng lưỡi sinh tân. Cặp song sinh nuốt một ngụm nước bọt, vừa nghe hương vị này là biết đây là món tỷ làm, hình như ăn a! Hai cậu liếm liếm môi, sau đó chạy đến kéo Lục mẫu chạy về phía bàn ăn: “Thẩm, người ngồi ở đây.” “Thẩm, chiếc đũa.” Tiểu Bảo nhất nhất bày xong sau lại gọi về phía Lục Vân Khai đang rửa tay ở gian ngoài: “Tỷ, tỷ phu, ăn cơm.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn cặp song sinh náo đến lợi hại, không nhịn được cười cười, là bao lâu không ăn thức ăn nàng làm rồi? Còn như vậy? Đưa khăn bố cho Lục Vân Khai: “Lau tay.” Lục Vân Khai mực lem rửa đi, nhận lấy khăn bố: “Cảm ơn nương tử.” “Khách khí với ta làm cái gì.” Tống Tân Đồng treo khăn bố lên giá, thúc giục: “Mau một chút, không nhìn thấy bọn đệ đệ cũng chờ đến nóng nảy sao?” Chờ Tống Tân Đồng cùng Lục Vân Khai ngồi vào bên bàn, Lục mẫu lúc này mới cầm đũa lên, ra hiệu cho mọi người động đũa. Cặp song sinh không thể chờ được gặp một miếng ruột già xào lăn, hai cậu thích ăn cái này với cơm nhất. Lục mẫu ăn một miếng hương thung với trứng gà, cảm thấy vị có chút là lạ, khoa tay múa chân hỏi: “Đây là cái gì?” Tống Tân Đồng vội để đũa xuống giải thích: “Rau bên trong là buổi chiều lúc lên rừng đốn củi phát hiện, là cây hương thung, ăn nhiều cây hương thung tốt cho thân thể.” Nàng cũng không biết kiếp trước những người đó vì cái gì tôn sùng như vậy, nhưng mới mẻ như vậy, ăn nhiều cũng không sao. Lục mẫu gật gật đầu, khoa tay múa chân nói: “Tân Đồng, con biết thật nhiều.” Tống Tân Đồng không rõ, nhìn về phía Lục Vân Khai. Lục Vân Khai giải thích: “Nương nói nàng hiểu rất nhiều.” Tống Tân Đồng xấu hổ cười cười: “Trước đây nghe người khác nói.” Sau buổi cơm tối, Đại Nha tới đón cặp song sinh về nhà, Tống Tân Đồng thu thập bát đũa rồi trở về nội viện tắm. Lục mẫu đứng ở cạnh sân, khoa tay múa chân nói: “Tân Đồng là một cô nương tốt, con phải đối xử tốt với nàng, tính khí con lãnh đạm, đáy lòng tính toán cũng nhiều, nhưng ứng xử giữa phu thê không dựa vào mấy cái này.” Lục Vân Khai gật gật đầu: “Con biết nương.” “Đáy lòng con biết là tốt.” Lục mẫu than nhẹ một tiếng, khóa tay múa chân nói: “Con bây giờ cũng đã thành thân, chuyện nương áp ở đáy lòng cũng mấy đi một chuyện, chờ sau này nương không còn, cũng có người ở cùng con.” “Nương, người đừng nói cái này, người sẽ sống lâu trăm tuổi.” Lục Vân Khai nói. “Thân thể nương nương biết.” Lục mẫu lại nghĩ đến cặp song sinh đáng yêu kia: “Tuổi của con cũng không nhỏ, các con sinh con sớm một chút, giống Đại Bảo bọn họ vậy, thừa dịp nương còn có thể động đậy thì có thể giúp các con trông đứa nhỏ mấy năm.” “Nương, nói cái này còn sớm.” Lục Vân Khai nói. Lục mẫu gật gật đầu: “Con mau trở về chút đi, đừng để cho Tân Đồng chờ sốt ruột.” Lục Vân Khai đáp một tiếng ‘dạ’: “Nương nghỉ ngơi sớm một chút.” Vòng về sân mình, trong viện đèn đuốc sáng sủa, cửa sổ trong suốt chiếu một đạo thân ảnh thon gầy, đáy lòng Lục Vân Khai khẽ động, cất bước lên bậc thềm, đẩy cửa vào. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tống Tân Đồng đang ở trên giường ép chân Tống Tân Đồng đang luyện yoga, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Vân Khai về, vội thu đôi chân đang dang rộng, lắp bắp hỏi: “Sao chàng nhanh vậy đã về rồi?” Vương thị nói tư thế nàng luyện tập yoga bất nhã, đừng ở trước mặt Lục Vân Khai lộ ra một mặt bất nhã như thế, miễn chọc cho ghét bỏ. Mặc dù Tống Tân Đồng cười nhạt nhưng cảm thấy vẫn là chú ý hình tượng một chút tương đối khá. “Nương đã nghỉ ngơi rồi trở về.” Lục Vân Khai ngồi vào bên giường: “Tắm rửa chưa.” “Ân, ngâm tắm thoải mái hơn, chẳng qua nước còn chưa mang ra, ngày mai ta lại làm.” Tống Tân Đồng nằm ở trên giường, có chút buồn ngủ nói. “Ta đi chỉnh lý.” Lục Vân Khai nói xong cũng đi vào tịnh phòng. Rất nhanh, Tống Tân Đồng liền nghe được một trận tiếng nước, đây là đang tắm? Thế nhưng đó là nước nàng ngâm tắm, mặc dù không có chà ra chút bẩn nào những cũng là đã dùng qua a, mặt già đỏ lên, có chút xấu hổ lui vào trong giường. Chờ lúc Lục Vân Khai đi ra, phát giác tiểu thê tử của mình trốn ở trong chăn, đã ngủ. Lục Vân Khai vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm ở trên giường, dựa vào Tống Tân Đồng ngủ, một đêm không chợp mắt. *** *** Ngày hôm sau. Tống Tân Đồng nhàn rỗi vô sự, an vị ở trong sân làm quấn áo. Lục mẫu thì đem nước cơm (đã nấu thành hồ) bôi lên vải thô màu xanh, một tầng xếp một tầng, làm thành một miếng. Loại vải thô trắng này là chuyên dụng để làm đế giày, chờ phơi xong lại cắt nó thành hình đế giày là được, sau đó mỗi tấm đế giày dùng vải trắng mới bao lên trên, sau đó dính lại một chỗ, lại dùng chỉ gai khâu lại bốn phía, khâu rồi còn chưa xong, còn phải nạp đế, nạp đế là dùng dây thừng may đế giày, độ rộng mỗi một châm đều cần nhất trí, việc này chú trọng tay nghề nhất. Tống Tân Đồng không biết làm, nhưng đã thấy Vương thị làm, bây giờ thấy Lục mẫu làm so sáng lai càng thân thiết: “Nương là làm cho tướng công sao?” Lục mẫu gật gật đầu, khoa tay múa chân nói: “Giày Vân Khai mài mòn đến lợi hại, làm nhiều cái để chuẩn bị.” Tống Tân Đồng nửa nhìn làm đoán gật đầu: “Nương, có thể thêm vào một tầng vải dầu phía dưới hay không? Vậy có phòng nó thấm nước.” Lục mẫu nghĩ nghĩ, lắc đầu tỏ vẻ bà chưa từng làm. Tống Tân Đồng nói: “Nương, chúng ta có thể thử một lần, loại đế giày này thấm nước cái là phải đổi, thời tiết không tốt còn phơi không khô, nếu như khả thi, sau này trời mưa xuống ra cửa cũng không sợ.” Các thôn dân trong thôn đại để đều mang giày rơm, bình thường người có thể không tiếc đeo loại giày vải này rất tốt, cho nên cũng không có ao làm giày đi mưa gì đó, Tống Tân Đồng nhìn vải dầu lót ấm dưới đất rất tốt, vừa không thấm nước lại dùng lâu, cảm thấy biện pháp này khả thi. “Nương, con đi láy một chút vải dầu về.” Tống Tân Đồng nói xong cũng muốn đứng dậy. Lục mẫu vội ngăn nàng lại, khoa tay múa chân nói: “Không vội, mấy cái này còn phải phơi nắng hai ba ngay đâu, chờ chút lại đi lấy cũng được.” “Nương, con có chút nóng nảy.” Tống Tân Đồng ngồi trở lại trên ghế, tiếp tục cầm quần áo lên may vá. Lục mẫu cười cười, lắc lắc đầu, cô nương mười lăm mười sáu tuổi tính khí đâu sẽ trầm, cũng không để ý, khoa tay múa chân ý nói không sao. Bôi vải xong, Lục mẫu ngồi xuống bên người Tống Tân Đồng, cầm quần áo nàng đang làm lên, nhìn nhìn nhỏ, phát hiện là làm cho con mình, đáy lòng hài lòng cười cười. “Vân Khai thích cổ tay áo có trúc tiết.” Lục mẫu khoa tay múa chân nói. Tống Tân Đồng gật đầu tỏ vẻ biết, chờ khâu xong mép áo liền bắt đầu thêu cổ tay áo. Tống Tân Đồng thật sự không am hiểu làm quần áo thêu hoa, cái này quá cần tính nhẫn nại, nhưng tốt xấu gì là lần đầu tiên làm, cho nên chờ sau khi làm xong, lúc Lục Vân Khai mặc thử quần áo mới phát hiện, trúc tiết trên y phục này đặc biệt màu mỡ, đương nhiên đây là nói sau. Giờ khắc này Tống Tân Đồng còn cảm giác sau một phen mình được Dương Tiểu Nguyệt chỉ dạy kỹ thuật thêu hoa có tính nhảy vọt, nhất định sẽ thêu rất khá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]